Chương 10

Hai vợ chồng Lâm Đức Vượng ngừng lại, từ trước tới nay họ luôn tin tưởng con dâu cả.

Vương Kỳ Phương trừng mắt nhìn Lâm Điền Điền, vẫn có chút dữ tợn:" vừa nãy sao con không biết mở miệng ra giải thích hả ?"

Đôi mắt Lâm Điền Điền đựng đầy vẻ vô tội, bộ dạng giống như một đứa trẻ thật thà :" mẹ và cha nói liên tục, con không chen vào được ."

Nói thật là cô cũng không cảm thấy hai người mắng rất nhiều câu khó nghe, lần cuối cùng cô bị mắng là ở năm tận thế thứ hai, lúc đấy vẫn còn cha mẹ, chị gái cùng anh rể còn có cháu gái nhỏ nữa, đó đã là chuyện của đời trước rồi.

Đôi tay Vương Kỳ Phương lại lần nữa chống nạng : " hừm, được rồi."

Lâm Điền Điền giơ tay phải lên, nói :" con đảm bảo, về sau sẽ không một mình đi vào sâu trong núi nữa. "

Chủ yếu là vì trong núi cũng không có cái gì, hơn nữa cô còn có một bàn tay vàng, cô không tin rút một trăm lần cũng không rút được một chút đồ ăn.

Hai vợ chồng họ Lâm thấy cặp mắt hạnh của con gái phát sáng, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn, lập tức mềm lòng.

" Con nói được phải làm được đó. " Vương Kỳ Phương cầm cái rổ trên mặt đất lên, chọn lựa mầm hương xuân, Lâm Đức Vượng cùng mọi mười từ trong phòng bếp tản đi.

" Đức Vượng !" Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao, đeo mắt kính bước vào sân, vội vàng nói :" Đức Vượng, sao vẫn còn ở nhà hả? Mau mang theo con trai cả cùng con trai thứ của anh đi hỗ trợ, đại đội của chúng ta mất trâu rồi."

Lâm Đức Vượng vừa mới tới nhà chính ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nghe tin mất trâu liên vội vàng chạy ra ngoài, vừa hay hai người chạm mặt nhau ở cửa nhà chính.

" Chuyện là như nào? Sao lại mất trâu ?" Lâm Đức Vượng cũng nóng nảy, trâu là tài sản chung của đại đội bọn họ, một con có thể bán được năm trăm đồng đó, đội sản xuất sao có thể gánh vác nổi tổn thất này.

" Còn không phải tại cái đám thanh niên trí thức kia..." Lưu Bồn Hưng xua tay: " tạm thời đừng nói đến chuyện này, trước mắt tìm trâu quan trọng hơn."

Ngay sao đó Lâm Đức Vượng cùng Lưu Bồn Hưng hai người vội vàng đi ra sân, ba anh em Lâm Cần Lâm Thắng và Lâm Diễm không nói một lời liền đi theo ra ngoài, Vương Kỳ Phương cũng rất gấp gáp, phân phó Lâm Điền Điền xong rồi mới rời đi : " Con Út con lấy một ít mầm hương xuân mang sang cho ông bà nội đi, xong rồi cũng đừng đi ra ngoài, phải ở lại trong nhà với chị dâu con đấy. "

Nháy mắt, trong nhà không còn một bóng người.

Lâm Điền Điền lấy một nửa mầm hương xuân để vào giỏ, rồi đi ra ngoài sân thấy Lưu Lan Hoa đang cho gà ăn nói: " chị dâu, vừa nãy cảm ơn chị."

Lưu Lan Hoa xoay đầu lại, có chút kinh ngạc rồi cười :" đều là người một nhà, có cái gì mà phải cảm ơn chứ."

Sau đó dõi theo Lâm Điền Điền đang đi ra ngoài, nghĩ thầm rốt cuộc cũng là đã trải qua một lần đại nạn, ngày trước tùy hứng không hiểu chuyện bây giờ cũng bắt đầu thay đổi rồi.

Lần đầu tiên Lâm Điền Điền bước vào sân nhà cách vách Lâm Đức Thuật, không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, so với nhà cô thì tốt hơn, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, đồng dạng khung nhà bằng gỗ, tường đất, nóc nhà lợp mái ngói, nhưng diện tính lớn hơn nhà cô rất nhiều, phòng ốc sửa chữa đổi mới không ít.

Nhưng mà ở trong khuôn viên dãy nhà tường đất xám xịt, lại xây duy nhất một gian tường gạch mái ngói chỉnh tề ở phía Tây, nhìn vào có vẻ rất dị thường.

Phía đông là phòng bếp của nhà Lâm Đức Thuận,cách sân nhà cô một bức tường, chỉ cần đứng ở trong sân là cô có thể nhìn thấy ống khói nhà ông ta, mỗi lần đến thời điểm nấu cơm, khói bếp mù mịt từ ống khói ấy bay thẳng vào sân nhà cô, dẫn đến việc gà vịt được nhốt ở phía Tây Bắc phải nhận lấy thống khổ mà ở tuổi của chúng bây giờ vẫn chưa phải chịu. Tựa hồ như báo trước tương lai của chúng nó ----" gà xông khói, vịt xông khói".

Liếc mắt nhìn một cái là biết trong nhà không có ai, chỉ có ống khói ở phía phòng bếp bốc khói trắng, Lâm Điền Điền liền đi về hướng đó, tầm mắt trong phòng bếp mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa màu cam trong lò đang lập loè, đem cái bóng của người đang ngồi đằng trước đốt lò chiếu vào mặt tường phía sau.

Cô cùng người đang ngồi dưới bếp nhìn nhau, nói:" Chị dâu, buổi chiều hái được một ít mầm hương xuân, em để trên bàn nhé."

Người đang đốt lò bên dưới cũng là chị dâu, nhưng mà là vợ của anh họ Lâm Tiến, con dâu của bác cả Lâm Đức Thuận, tên là Tống Á Cầm, đồng thời cũng là cô dâu nhỏ xinh đẹp nhất đội sản xuất bọn họ, mặt trứng ngỗng, mắt to, môi hồng, còn biết trang điểm, tuy Lâm Điền Điền xuyên đến chưa lâu nhưng mà cô cũng đã nghe không ít lời tưng bốc khen ngợi vợ mình của ô anh họ kia, nói Tống Á Cầm ở sơ trung chính là hoa khôi, anh ta phải theo đuổi rất lâu mới ôm được người đẹp về nhà.

" Là Điền Điền a" Tống Á Cầm tròng mắt chuyển động, đột nhiên lấy nắm tay đấm đấm vào eo, nhíu mày, từ phía dưới bếp đứng lên, khó chịu nói:" Điền Điền, cô đến thật đúng lúc, bụng chị có chút khó chịu, cô giúp chị nấu cơm đi, đừng chậm trễ ông nội cùng bác cả của cô về ăn cơm."

Không cho Lâm Điền Điền có cơ hội nói chuyện, Tống Á Cầm lập tức một tay chống eo đi ra khỏi phòng bếp, nhìn cô ta diễn phản phấn như là đã chửa tám chín tháng vậy, nhưng chính tốc độ cô ta đi đường so với ai cũng đều nhanh hơn.

Đây là lần đầu tiên Lâm Điền Điền thấy Tống Á Cầm, trước đó Lâm Diễm đã nhắc cô ngàn vạn lần ,bà chị dâu họ này của cô là người rất xấu tính, kiêu căng còn thích sai khiến người khác, sớm sinh cho nhà Lâm Đực thuật hai người cháu trai, hiện tại lại đang mang thai đứa thứ ba, bộ dạng phách lối vô cùng, đối với ai cũng vênh mặt hất hàm sai khiến.

Mẹ chồng của Tống Á Cầm là Lưu Hàm Quế, là một người rất dễ ở chung, nếu không phải hôm nay đại đội mất trâu thì cũng không đến lượt cô ta nấu cơm, hiện tại cô ta không cần đi kiếm công điểm, cái gì cũng không cần đυ.ng tay vào, tất cả công việc nhà đều do mẹ chồng thầu hết, trong đội sản xuất ai cũng nói Tống Á Cầm mệnh tốt ! So với ở nhà mẹ đẻ thì ở nhà chồng còn thoải mái hơn.

Lâm Điền Điền chậm rãi bước ra khỏi phòng bếp, đi nhanh đến ngôi nhà gạch phía Tây đối mặt với Tống Á Cầm lễ phép chào :" chị dâu, em về đây."

Cô ta nhanh chóng xoay người lại vội vẫy tay :" này? Chị bảo cô ngồi canh lò nấu cơm, cô không nghe thấy hả?"

Lâm Điền Điền đứng lại ở cái cổng trước sân vô tội nói: " em nghe thấy, nhưng mà em không đồng ý! "

Lần này, không đợi bà chị dâu họ đi ra làm khó dễ cô,thì cô đã bôi dầu lên lòng bàn chân rồi xách giỏ chạy như bay , mới chạy về tới sân nhà mình đã nghe thấy giọng Tống Á Cầm cách vách mỉa mai châm chọc.

" Cái loại không biết để ai vào mắt, nuôi lớn như thế còn không bằng một con chó !"

Lâm Điền Điền lớn tiếng hướng về sân bên cạnh hỏi : " chị dâu, chị đang mắng chửi tôi hả ?"

" Cô quan tâm tôi mắng ai làm gì, dù sao cũng không phải là cô."

" Ừm, vậy là tốt rồi." Lâm Điền Điền thanh âm nhẹ nhàng.

Tống Á Cầm đứng ở sân cách vách tức gần chết. Này, tai sao Lâm Điền Điền không ra bài theo lẽ thường?

Sáng sớm hôm sau Lâm Điền Điền dậy sớm, phá lệ những người khác vẫn chưa thức dậy, Lâm Diễm ngủ bên cạnh cô cũng chưa thấy có động tĩnh gì. Gần đây, chất lượng giấc ngủ của cô đã tăng lên theo cấp số nhân, cũng không biết tối hôm qua bọn họ về lúc nào.

Theo lý thuyết thì hôm nay hẳn là Lâm Diễm sẽ làm bữa sáng, nhưng hiện tại cô ấy lại đang ngủ như lợn chết, Lâm Điền Điền không đi chạy bộ buổi sáng nữa, mà gánh hai cái thùng đi về phía giếng cổ múc nước, thật ra cái lu to đang để trong phòng bếp vẫn còn nước, nhưng mà nước để lâu sẽ sinh ra nhiều ấu trùng, hai người Lâm Đức Vượng và Vương Kỳ Phương khi tan tầm về nhà đều có thói quen múc nước giếng uống, vẫn là nước giếng mới lấy thì sẽ tốt hơn một chút.

Sau khi gánh xong nước, Lâm Điền Điền đâu vào đấy mà đào tro trong lòng bếp ra, vo gạo nấu cháo, cho gà vịt ăn, rồi thả gà vịt ra khỏi chuồng để dọn dẹp phân, lại rải thêm một lớp tro mới.... Phân gia xúc kết hợp với tro, bón cây rất tốt !

Trước khi mạc thế cô là nữ sinh cao trung được mẹ và chị gái nâng niu trong lòng bàn tay, cái gì cũng không cần làm, nhắc đến phân rồi lại nướ© ŧıểυ thì cô vừa nghe thôi là đã thấy ghê tởm rồi. Sau khi mạc thế, cái gì cô cũng phải làm, phân, nướ© ŧıểυ, dơ bẩn vẫn là dơ bẩn, nhưng lại dưỡng được các loại rau dưa tươi tốt, sao cô còn có thể ghét bỏ được ?

Lâm Diễm khoác áo lên người rồi vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, thấy chuồng gà sạch sẽ thì sửng sốt một chút, đi vào phòng bếp lại thấy hơi nóng nhè nhẹ từ khe hở nắm nồi chui ra, lu nước cũng đã đầy, như này còn có cái gì không hiểu ?

Lâm Diễm ra ngoài vịn lấy cổ Lâm Điền Điền" này là mặt trời mọc hướng tây hả ?"