Chương 7: lên núi

Tĩnh dưỡng được một thời gian, vẫn là tuổi mười tám năng lực khôi phục thân thể mạnh, vết thương trên đầu Lâm Điền Điền đã khỏi đến tám chín phần.

Cô đã sinh tồn ở mạc thế trong thời gian dài, sự phụ thuộc vào sức mạnh của cô đã đạt tới đỉnh cao, hiện tại vẫn vậy, vì thế sau khi khôi phục gần như hoàn toàn, cô quyết định bắt đầu rèn luyện cơ thể, dậy sớm chạy bộ vào sáng sớm, ban ngày lại bắt đầu làm việc, nếu rảnh thì thực hiện các bài tập huấn luyện, từng bước một tăng cường thể chất của cơ thể.

Thôn bọn họ được bao quanh bởi các dãy núi ở phía Bắc và phía Đông, còn có một con sông nằm phía Đông Nam, buổi sáng Lâm Điền Điền chạy bộ dọc con sông, sau hai ngày chạy cô đã gặp nam chính Mạnh hai lần, nhưng mí mắt người ta còn không thèm nâng lên một chút, trên khuôn mặt trắng nõn biểu tình lãnh đạm, phản phấn coi cô như không khí.

Lâm Điền Điền chỉ biết cảm thán, nam chính đúng là nam chính, thật hoàn hảo, ban ngày thì làm việc mệt chết đi sống lại, thế nhưng còn có tinh lực tập thể dục buổi sáng, tác giả vì hạnh phúc sinh hoạt về sau của nữ chính mà hao tổn tâm huyết quá.

Thân thể tốt, Lâm Điền Điền tự nhiên muốn bắt đầu làm việc, ông nội của nguyên chủ Lâm Tồn Lương có tiếng là người tham công tiếc việc, cô đã nghỉ ngơi một thời gian , ông nội Lâm Tồn Lương có mấy lần tới nhà ý tứ là muốn Lâm Điền Điền nhanh chóng đi kiếm công điểm.

Sáng sớm hôm nay, cô cùng cả nhà bắt đầu đi làm việc, bởi vì đây là lần đầu tiên đi làm nên Lâm Điền Điền cảm thấy rất mới mẻ, dọc theo đường đi không khí trong lành, cây cối tươi tốt um tùm, thảm cỏ ven đường cũng xanh mướt, còn có những cánh đồng hoa cải dầu như một cái thảm rộng lớn màu vàng, bướm bay rập rờn, chim hót líu lo không ngớt, tạo lên khung cảnh mùa xuân tràn đầy sức sống, đẹp đến nao lòng.

Tới chân núi, Lâm Đức Vượng cùng Vương Kỳ Phương và Lâm Cẩn,Lâm Thắng đều đi cuốc đất, Lâm Diễm, Lâm Điền Điền tích kiệm được rất nhiều công sức, hai cô liền phụ trách cào đất bằng đinh ba rồi nhặt những viên đá lẫn ở trong ra.

Lâm Điền Điền theo bên cạnh Lâm Diễm, thấy chị làm như thế nào thì cô liền làm như thế đấy, rất nhanh đã thành thạo, với một người sở hữu dị năng sức mạnh như cô, công việc này không tính là công việc, chém đầu so với cái này còn lao lực hơn nhiều, nếu không những đao phủ ở cổ đại tại sao đều là những người đàn ông có thân hình cường tráng như thế ?

Mấy trăm người trong đội sản xuất đều tụ tập dưới chân núi khai hoang, kéo đất, làm đến khí thế ngất trời, từ trên núi nhìn xuống giống như một đàn kiến đang bận rộn, thật sự chấn động.

Buổi sáng thời gian trôi qua thật nhanh, Lâm Điền Điền làm việc không nhanh không chậm, cũng không chậm trễ tìm hiểu tình hình xung quanh, có thể thấy được, Lâm Gia rất cần cù và có năng lực, ngay cả Vương Kỳ Phương thoạt nhìn gầy gầy cao cao, nhưng bà ấy lại làm việc đâu ra đó, cuốc đất cũng không kém hơn hai người con trai của mình.

Về lý do tại sao gia đình siêng năng lại chăm chỉ như vậy mà vẫn còn nghèo, theo như Lâm Diễm nói, bởi vì tổ tiên Lâm Đức Vượng tám đời bần nông, ở niên đại này thì đấy chính là thành phần căn chính miêu hồng(1), hồng đến không thể hồng hơn, mà cha mẹ Lâm Đức Vượng lại sinh khá nhiều, ba trai hai gái, cái này chắc chắn sẽ khiến gia đình vốn đã không giàu có gì lại càng giậu đổ bìm leo, sao có thể không nghèo đây?

Có xuất thân bần hàn, Lâm Đức Vượng lại là con thứ ba, tính tình không tốt lắm lại không biết lấy lòng cha mẹ, nghèo khó là chuyện đương nhiên.

Giữa trưa kết thúc công việc về nhà, Vương Kỳ Phương đau lòng cho con gái út, nói cô buổi chiều đừng đi làm nữa, Lâm Điền Điền thuận theo đồng ý, cô đã sớm muốn một mình vào núi đi dạo, nơi đây non xanh nước biếc, hiện tại lại đang là mùa xuân vạn vật sinh sôi, trên núi khẳng định có không ít thổ sản, cô sẽ đi nhặt chút nấm, đào trứng chim, đào một ít rau dại cũng tốt.

Có lẽ sống ở mạc thế quá gian nan, hiện tại đừng nói rau diếp dại, đến cả vỏ trứng gà cô nhìn thấy cũng có chút nuốt nước miếng, dù sao thứ này cũng có chứa canxi đó.

Trong lòng cô hiểu rõ, đã từng trải qua thời kì đen tối, ai chẳng có vấn đề về tâm lý ? Cô chính là có thái độ thèm khát đối với lương thực, dùng cái gì để chữa khỏi? Đương nhiên là đồ ăn rồi!

Buổi chiều, Lâm Đức Vượng cùng mọi người đi làm việc, Lâm Điền Điền lấy ná(2) của Lâm Thắng , lại vác một cái giỏ bằng mây hình tròn, cầm một cây gậy trúc dùng để đuổi vịt, rồi mới bắt đầu lên núi.

Bởi vì trong đại đội có người lên núi từng bị lợn rừng húc chết, lại có lời đồn là nửa đêm nghe được tiếng sói hú, cho nên mấy năm nay mọi người đều chỉ ở phụ cận ven núi nhặn củi, gom vỏ cây và lá thông khô dùng để nấu rượu, còn lại không ai dám đi sâu vào trong núi.

Lâm Điền Điền nghe Lưu Lan Hoa lải nhải vài câu rồi mới đi ra ngoài, cô nghe một chút liền tính, ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, thức ăn có thể ăn được đều đã bị người ta hái hết, những đồ không ăn được thì cũng có thể cho lợn gà vịt, cũng không tới lượt cô ? Nên cô chỉ còn cách là đi sâu vào trong núi.

Con người ở mạc thế, linh hồn của người mạc thế, liên tục nhảy vào bờ vực nguy hiểm chính là cuộc sống hằng ngày của họ.

Sau khi Lâm Điền Điền lên núi liền lập tức đi sâu vào trong, nhưng cô đã đánh giá sai tình huống, bởi vì núi sâu hẻo lánh ít dấu chân người, dẫn tới nơi này cỏ dại mọc thành cụm, bụi cây thành rừng, cỏ cây mật độ phi thường lớn, càng đi vào trong càng một bước khó đi, nếu muốn đi tiếp trừ khi cô phải bỏ lại một thân quần áo cùng da thịt.

Đối với đau đớn cô đã chết lặng từ lâu, nhưng mà nguyên chủ chỉ có hai bộ quần áo dùng để tắm rửa, vốn đã giặt đến mức trắng bệch, đã vá chằng chịt đến mức không còn chỗ lành lặn, bây giờ bị cây cối cọ rách, cô về sau ra cửa không có quần áo mặc mất.

Lâm Điền Điền cũng không quá rối rắm, có thể chui vào chỗ nào liền chui vào chỗ đó, ở trên núi lang thang không có mục đích mà tìm đồ ăn, kết quả nửa ngày rồi vẫn không tìm thấy gì nhiều, lại phát hiện hai cây hương xuân(3), hương xuân mầm non có hơi không tốt, Lâm Điền Điền không quá thích mùi vị này, nhưng mà nghĩ tới hương xuân xào với trứng gà, mới tưởng tượng thôi đã làm cô suýt nữa chảy nước miếng ra khỏi khoé miệng, động tác nhanh nhẹ đem mầm hương xuân một lần hái hết.

Trừ bỏ mầm hương xuân, còn có một ít rau tề thái dại(4), mấy cây nấm, năm cái trứng chim, còn lại cái gì cũng không tìm thấy, ý định muốn dựa vào núi kiếm ăn của Lâm Điền Điền đã nguội lạnh.

Bất quá,Lâm Điền Điền cũng không thất vọng nhiều, cô chính là, chỉ cần một ngày không chết thì cô sẽ vui vẻ một ngày, hôm nay vẫn như cũ không chết, cô còn hái được một rổ mần hương xuân tươi rói, cùng năm cái trứng chim, đây là lộc ăn rồi !

Sau khi vác đầy một giỏ thổ sản, đi qua một khu rừng rậm dưới chân núi, bên tai đột nhiên loáng thoáng nghe được hai tiếng kêu cứu, cô đứng tại chỗ nghe ngóng, xác định phương hướng, rồi dùng gậy trúc đẩy đám cỏ dại dày nặng cao tới eo ra, bước từng bước về phía rừng già.

Lâm Điền Điền đi một lát theo hướng Tây Bắc, đẩy bụi cỏ ra, không ngờ lại nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đang mắc kẹt trong bùn lầy, toàn thân anh ta từ bả vai chở xuống đã hoàn toàn ngập trong bùn. Mắt thấy không còn kiên trì được bao lâu, khuôn mặt đã trắng nay lại càng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng trên trán, rơi xuống hàng mi dài đang run rẩy, phản phấn như con bướm sợ hãi đang vỗ cánh.

Mạnh Bất Ngộ thấy có người đã phát hiện ra anh ta, đôi mắt thanh thấu xinh đẹp phát ra tia kinh hỉ, cho dù đối phương là Lâm Điền Điền.

" Xin hãy kéo tôi lên, cảm ơn !" Anh ta nhẹ giọng nói, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Lâm Điền Điền bình tĩnh nhường mày, đặt cái giỏ trên vai xuống sau đó vươn thanh gậy trúc ra giữa đầm lầy.

Mạnh Bất Ngộ nắm lấy gậy trúc, tiến về phía trước từng chút một, cảm giác đầu gậy còn lại bên kia chắc chắn, anh ta liền đẩy nhanh tốc độ , tới gần mặt đất, thấy xung quanh không có vật gì để đu lên, sau khi " xin lỗi" một tiếng rồi giữ chặt lấy tay Lâm Điền Điền.

Ánh mắt Lâm Điền Điền trống rỗng trong chốc lát, khi định thần lại, cô không hề báo trước mà đột nhiên rút tay lại, Mạnh Bất Ngộ không có vật để níu giữ lại một lần nữa lún vào vũng bùn nửa thước.

Khuôn mặt anh ta hơi tối sầm lại.

"Lâm Điền Điền?"

Lâm Điền Điền cười nhẹ, phủi phủi tay : " Đừng sợ, rất nhanh sẽ có người tới cứu anh. "

Cô nghĩ rằng, đây là suất diễn của nữ chính, cô không lên xen vào.

Mạnh Bất Ngộ:"....." Nghe, nghe, cô, nói, kìa, đây, là, lời, nói, của, con, người, sao ?

Chú thích:

(1) căn chính hồng miêu: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kì cách mạng văn hoá, đây là một từ ngữ chính trị trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình " đỏ hay không đỏ", " "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.

(2) ná: súng cao su.

(3) cây hương xuân: tên khác là mạy sao, xoan hôi, cây thịt bò hành tây, có nguồn gốc ở phía đông và đông nam Châu Á. Trung Quốc vốn là quê hương của giống cây này, trừ các khu vực Đông Bắc, Tây Bắc, cao nguyên Tây Tạng, cây hương xuân mọc khắp khu rừng cả nước. Trung Quốc là quốc gia duy nhất ăn cây hương xuân, có ghi chép cách chế biến từ thời Đường. mầm cây này hơi có độc, trước khi ăn cần ngâm muối hoặc chần qua nước sôi. Mùi vị hơi nồng, hơi giống mùi tỏi nhưng lại dẫn theo mùi lưu huỳnh, nghe kĩ còn có mùi của hoa.....

(4) rau tề thái :có tên khác là cây tề, địa mễ thái, cải dại, cỏ tâm giác. Là loại cỏ, thân cây gầy nhỏ, màu xanh lục nhạt có lông mịn,phân nhánh hoặc không phân nhánh, cao từ 20-40cm,phiến lá xẻ thành hình răng cưa thô to, trên phiến lá có lông nhỏ, hoa nhỏ màu trắng..... Rau tế thái còn là một vị thuốc dùng trong đông y. ( Ngoài mọc dại ở Trung Quốc, Liên Xô cũ, Pháp và một số nước Châu Âu khác... thì cũng có mọc dại ở miền Bắc Việt Nam, quê mình cũng có nhưng mà bây giờ mình mới biết nó có tên là Tề Thái. Mình không biết nên nhân tiện chú thích cho mấy bạn giống mình xem luôn. Ai muốn biết chi tiết hơn thì hay tra google nhé. Vì mình chỉ tóm tắt những ý chính thôi).