Chương 6: đáng đời !

Nhà chính, mọi người vây quanh bàn vuông rồi ngồi xuống, Lâm Đức Vượng trực tiếp mở miệng : " vừa rồi nhà Lâm Đức Vận bồi thường một trăm đồng, tiền này vốn dĩ là cho Điền Điền, hiện tại chúng ta có số tiền này, cha nghĩ sẽ để dành đưa Điền Điền đi bệnh viện, xem có thể chữa khỏi hoàn toàn cho con bé không, Đại Cần, anh em các con thấy như nào?"

" Tất nhiên là bọn con đồng ý rồi, cha tỏ ra nghiêm trọng thế chỉ để nói mỗi chuyện này thôi sao? làm con sợ muốn chết!" Lâm Thắng thở phào một cái, buồn cười nói.

" Cha, con và Hoa Lan cũng không có ý kiến, đầu óc là quan trọng nhất, nên em Tư cần đi chữa bệnh."

Lâm Diễm cũng gật đầu như giã tỏi.

Lâm Đức Vượng khuôn mặt dịu xuống một chút, lộ ra ý cười: " anh em các con biết nghĩ cho nhau làm cha vui lắm, thế thì cứ quyết định như vậy đi ! ha ha ha! "

" con không có bệnh." Lâm Điền Điền đang ngồi ngay ngắn đột nhiên mở miệng.

Vương Kỳ Phương cười an ủi:" Mọi người không phải nói con có bệnh, nhưng con không nhớ được chuyện trước kia, lại muốn cười cũng không cười được a."

Lâm Điền Điền nhẹ giọng nói :" không nhớ rõ liền không nhớ, không có ký ức thì con khỏi phải phiền não, con cảm thấy khá tốt! Còn có, con còn phát hiện chỉ cần nỗ lực một chút liền có thể cười được, để con cười cho mọi người xem ...."

Ba giây sau, nụ cười trên mắt Lâm Diễm đã bị đồng hóa, cũng cứng ngắc :" Em Tư em cười rất tốt, ha ha, về sau đừng cười nữa. "

Lâm Điền Điền:" Bất luật thế nào con cũng không đi bệnh viện, nếu mọi người một hai phải cho con tiền, thì cứ trực tiếp đưa cho con luôn là được."

Vương Kỳ Phương: " đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời cha mẹ ?"

Lâm Điền Điền: " bởi vì con tùy hứng, không hiểu chuyện."

Lâm Thắng giơ ngón tay cái lên :" Em Tư, anh bắt đầu phục em rồi đấy. "

Từ trước tới nay cả Lâm Gia đều không có biện pháp với với đứa con út này, thấy Lâm Điền Điền kiên trì, cả nhà chỉ có thể đem chuyện đi bệnh viện huyện tạm thời gác lại.

Hội nghị gia đình kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán, Lâm Điền Điền lo lắng cho cái bụng của mình, liền đi theo Lưu Lan Hoa vào phòng bếp, nâng chén canh trứng được nấu với rau và bỏ thêm chút muối lên uống.

Hổ Nữu, con búp bê nhỏ này, thật giống chó mũi dài, ngửi được mùi thơm là lộc cộc bước chân ngắn nhỏ chạy tới đây, ôm lấy bắp chân còn dài hơn người mình, ngửa đẩu lên, chớp chớp mắt nhìn Lâm Điền Điền.

" Trứng ! Trứng !"

Lâm Điền Điền hỏi Lưu Lan Hoa : " chị dâu, Hổ Nữu có thể ăn muối không ?"

" Chén canh này hương vị thanh đạm, em có thể cho con bé ăn cùng một chút cũng được."

Lâm Điền Điền ngồi xuống tảng gỗ nhỏ, bế Hổ Nữu lên đùi ngồi, hai người liền cùng nhau cô một muỗng cháu một muỗng, rất nhanh đã giải quyết xong chén canh trứng.

Thời điểm ăn canh, Lâm Điền Điền may mắn được thăm quan " dịp trọng đại" trong ngày của Lâm Gia, bởi vì dùng cái nồi sắt đã bị hoen rỉ xào rau, cho nên mỗi lần nhà họ xào, xào đến mức nước chảy ra điều là rỉ sắt. Còn có, nhà người ta thường đổ mỡ heo đã được luyện hóa vào , nhà bọn họ lại chỉ dùng mảnh vải dính một chút rồi quét vào đáy nồi.....

Lâm Gia nghèo đến mức người ta không thể ngờ tới, thật tươi mắt thoát tục !

Sau đó mọi người khôi phục tiết tấu sinh hoạt hằng ngày, ngoài chuyện không ra ngoài làm việc, thì Lâm Điền Điền đã dần hòa nhập với cuộc sống nông thôn. Sáng sớm tinh mơ, Lâm Điền Điền theo Lâm Diễm dậy sớm, mặc thêm quần áo rồi đi đến cánh đồng trồng rau ở phía tây, bên đó ngoài đất trồng rau, còn có một số nhà tiêu được xây dựng ở đó.

Lâm Điền Điền tới cánh đồng rau, liền đi đến đứng phía sau một đống cỏ khô, nửa ngày không nhúc nhích, như thể đã hòa làm một với quang cảnh xung quanh.

không lâu sau, một người đàn ông vừa lắc lư huýt sáo vừa đi về phía đống cỏ khô, hắn ta vén cái mành làm bằng bao tải ra, khom lưng chui vào nhà xí.

Lúc này Lâm Điền Điền mới đi ra, cô lặng lẽ tới gần Lâm Dũng, nhấc chân nhắm ngay mông hắn, hung hăng đá mạnh một cái.

Lâm Dũng sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, trong nhà xí tiếng hét đột nhiên bị bóp nghẹt, tiếp đến là những âm thanh nôn ọe đầy ghê tởm.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Điền Điền từ cánh đồng trồng rau bước nhanh tới phía nam, chuẩn bị từ nhà Lâm Đức Thuận vòng về nhà mình, qua ruộng rau được một lúc, đột nhiên một bóng người cao lớn đĩnh đạc bước ra từ dưới táng cây long lão cách nhà Lâm Đức Thuận mấy mét .

" Tôi nhìn thấy rồi "Mạnh Bất Ngộ nói, trong ánh ban mai lạnh lạnh, các đường nét trên khuôn mặt hắn tựa như được một họa sĩ nổi tiếng nào đó tinh tế phát họa lên, đã thanh tuyền lại lạnh lùng, giống như bức tranh sơn thủy huyền ảo đẹp đẽ, thực soái !

Khẽ nâng mắt lên, Lâm Điền Điền lười biếng nói:" ừm, không được nói cho người khác biết, không thì người tiếp theo có khả năng tắm rửa trong hố phân chính là anh đấy, hiểu chứ ? "

Anh ta hừ mạnh một tiếng, xoay người đi đến nhà thanh niên tri thức phía nam.

" Ai thèm quan tâm đến việc riêng của cô ?"

Lâm Điền Điền nghe được tiếng kêu cứu phía sau của Lâm Dũng ngày càng lớn, bước chân nhanh hơn về đến nhà, sau đó quay vào phòng tiếp tục nằm xuống.

Nhưng cô chưa ngủ được bao lâu, con gái nhà Đường Mãn Hoa hàng xóm phía đông của Lâm Gia, vốn là chị em tốt với nguyên chủ, Dương Mai Tử bưng chén cháo chạy tới đây.

" Điền Điền, cô còn đang ngủ hả ? cô có biết trong thôn đã sảy ra chuyện lớn gì không ?" Dương Mai Tử ngồi ở mép giường, biểu tình kích động nói.

Lâm Điền Điền từ trên giường ngồi dậy :" chuyện gì ?"

Trên mặt Dương Mai Tử có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa, đến gần rồi thấp giọng nói :" Buổi sáng hôm nay, không biết Lâm Dũng bị ai đá một phát ở nhà xí , lực chân quá mạnh làm hắn đυ.ng phải cục đá đối diện trên tường rồi mới rớt xuống hố phân, chẳng những ăn một mồm phân, đầu còn bị vỡ, tôi đi xem, trên người hắn vừa có phân lại vừa có máu, Lâm Dũng thấy máu trên mặt mình thì tròng mắt trợn trắng ngất luôn, buồn cười chết mất...."

Lâm Điền Điền xốc chăn lên, đi tất, nghe vậy thì lời ít ý nhiều bình luận :" Đáng đời !"

Dương Mai từ khò khè húp cháo, ý cười trên mặt càng sâu.

" Đúng vậy, chính là đáng đời ! loại người như hắn ăn phân cũng không xứng !"

Thu hồi lại dư quang nơi khoé mắt, nếu cô đoán không nhầm, phỏng chừng Dương Mai Từ và nguyên chủ giống nhau, đều từng bị Lâm Dũng khi dễ, trong tiểu thuyết hắn thuộc vai phản diện, ở trường tiểu học chính là giáo bá, thích bắt nạt người khác, ức hϊếp, đánh chửi bạn học là chuyện thường ngày, còn hay giễu cợt vẻ bề ngoài của người khác và đặt cho họ những biệt danh xúc phạm khác nhau. Bởi vì nguyên chủ dậy thì quá tốt nên thường bị hai anh em Lâm Dũng mắng là heo nái, nói tóm lại, cứ có cơ hội là hắn lại nhục nhã người khác.

Dương Mai Tử thuộc dáng người tương đối đầy đặn, có lẽ cô ấy cũng từng chịu đựng giống nguyên chủ, cho nên mới căm ghét Lâm Dũng nhiều như vậy.

Qua ngày hôm sau, sự việc Lâm Dũng rớt xuống nhà xí ăn phân truyền khắp thôn, chạm vạng Lâm Điền Điền giúp Lâm Diễm cho gà vịt ăn, nhà Lâm Đức Vận đối diện rất ầm ĩ, bởi mẹ của Lâm Dũng là Thôi Bình Quế đang đứng ở cửa chửi đổng.

" Tên khốn khϊếp chịu trăm ngàn nhát đao kia, tao nguyền rủa mày lấy phải người vợ là một cái giày rách, không phải giày rách thì cũng sẽ đội cho mày bảy tám cái mũ xanh, sinh mười đứa con thì chín đứa không phải con mày, duy nhất một đứa là con ruột thì lại không có chim ! Trù cho con rùa đen già cả xấu xí nhà mày đoạn tử tuyệt tôn. "

" Tao x mẹ mày, x mẹ mày, dám đá con trai tao, hại con tao khâu mười mấy mũi, phải chịu đau đớn, tốn thật nhiều tiền mới giữ được mạng nhỏ, nếu để tao biết là con rận con rệp khốn khϊếp nào làm, bà đây sẽ cầm dao thiến cả nhà mày ! "

Lâm Điền Điền rải thức ăn cho gà xong, liền cầm cái gáo hồ lô đi vào phòng bếp.

Có thể đá một thanh niên to khoẻ, thì phải là đàn ông, chứ không thể là một cô gái yếu đuối như cô rồi.

=))))))