Chương 5: Đền bù

Đôi mắt Lâm Đức Vận xoay chuyển, nhấc chân đạp Lâm Dũng một cái.

" Đồ nghiệp chướng ! Là mày có lỗi với Điền Điền, sao còn ngang ngược như vậy ? Nếu tao là Điền Điền tao cũng không cam lòng buông tha cho mày dễ dàng đâu." Lại quay đầu ôn tồn nói với Lâm Đức Vượng :" em Ba à, nhà các em tức giận anh hoàn toàn có thể hiểu được, tuy rằng Đại Dũng không phải cố ý, nhưng sai thì cũng đã sai rồi, nhà anh không thể không chịu trách nhiệm! Như này đi, tiền nhập viện và thuốc men, còn chi phí dưỡng thân thể của Điền Điền toàn bộ đều do nhà anh chi trả, đến khi nào con bé hoàn toàn khoẻ mạnh mới thôi, em xem có được không ?"

Lâm Đức Vượng hỏi Điền Điền :" Điền Điền, cho con quyết định, nếu con không đồng ý thì cha liền đưa Lâm Dũng đến cục Công An."

Lâm Điền Điền ý vị không rõ liếc mắt nhìn Lâm Dũng, im nặng một lát mới nói : " bác Đức Vận là phó đội trưởng đội sản xuất của chúng ta, lại còn là bác họ, con tự nhiên tin bác ấy, con tin trải qua sự việc lần này, bác Đức Vận sẽ dạy cho Đại Dũng một bài học khó quên, để hắn thay đổi triệt để, sẽ không đi hại người nữa, cho nên con có lý do gì để không đồng ý đâu ?"

Lâm Đức Vận sửng sốt chớp mắt một cái, rất nhanh liền trả lời:" Điền Điền thật là một cô gái tốt bụng và rộng lượng, con nói đúng, bác về nhà sẽ lấy chày gỗ hung hăng dạy dỗ lại cái thằng khốn này, để cho nó về sau nhớ kĩ ! "

Trên mặt Lâm Điền Điền không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, Lâm Đức Vượng đồng ý nhanh như vậy, cô liền biết ông ta chỉ đang ứng phó ngoài miệng, trên thực tế khẳng định sẽ không động thủ. Trong tiểu thuyết, Lâm Dũng là vai ác quan trọng, hắn có một người cha thoạt nhìn hoà nhã dễ gần, nhưng tâm tư ông ta rất thâm trầm, là một con hổ hay cười, đồng thời Lâm Đức Vận cũng là một người hay bao che khuyết điểm, cưng chiều con cái, sao có thể bằng lòng đánh con trai mình ?

Chính vì Lâm Đức Vận là một người như vậy, lại là đội phó đội sản xuất, cô mới tiếp nhận cho ông ta bồi thường cùng xin lỗi, tuy là cô không sợ , nhưng toàn bộ Lâm gia vẫn còn muốn sinh hoạt trong đội sản xuất này.

Lâm Đức Vượng cùng mọi người có thể làm cái gì thì cũng đã làm cho nguyên chủ rồi, về sau nên đến phiên cô.

Hai nhà đang thảo luận về số tiền bồi thường, Lâm Diễm kích động bắt lấy cánh tay Lâm Điền Điền : " em tư có phải em đã nhớ ra hết rồi không ?"

Lâm Cần Lâm Thắng nhìn chằm chằm vào Lâm Điền Điền không chớp mắt.

Hàng mi dài của Lâm Điền Điền chậm rãi giật giật, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu nói :" lúc em nhìn thấy Lâm Dũng đột nhiên thấy tức giận, mơ hồ trong đầu thoáng qua cái gì đó,cho nên em liền cố ý lừa hắn, không ngờ lại đúng là tên khốn đấy thật."

tuy là cô không có ký ức của nguyên chủ, nhưng cô vẫn biết một vài sự tình, thỉnh thoảng nhắc tới, lại có vẻ giống như mất trí nhớ thật.

Anh em ba người lộ vẻ mặt vui mừng.

" chuyện tốt nha, qua chuyện này không chừng em Tư lại có thể nhớ ra mọi người, em Tư cố lên!"

Lâm Điền Điền hơi mỉm cười: Nhớ lại là chuyện không có khả năng, cả đời này đều không thể.

Mọi người vừa tản đi, mới thấy Lâm Song Song dẫn năm anh em hẫp tấp chạy tới ,khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Đức Phượng lại càng khó coi.

" Lâm Hạo , cả nhà các ngươi chạy tới đây muốn làm gì ? Tụ tập đánh nhau sao?! mấy người đã nghĩ tới hậu quả chưa ?"

Lâm Đức Vận khịt mũi :" Đại đội trưởng, người trẻ tuổi hay nóng tính, bọn nó cũng đã động thủ đâu ? chưa đánh nhau là chưa vi phạm pháp luật phải không ?"

Lâm Điền Điền đứng lâu như vậy, đầu có hơi choáng váng, liền nhanh chóng chào hỏi Lâm Đức Vượng cùng mọi người rồi rời đi. khi cô đến gần lò gạch cũ của đội sản xuất, sau lưng có tiếng bước chân chạy như bay tới, rất nhanh liền đứng trước mặt Lâm Điền Điền, dang rộng cánh tay ngang ngược chặn đường cô.

" Lâm Điền Điền, cô không được đi!"

Lâm Điền Điền đứng lại, dừng bước chân:" có việc gì ?"

" Lâm Điền Điền cô giả vờ cái gì ? cô kêu hai anh trai nhà cô bắt nạt anh tư tôi, cô cho là chuyên này cứ cho qua là xong sao ? chết cười, cô cũng không nhìn lại xem mình lớn lên là cái dạng gi ? Tôi mà là cô thì tôi còn không dám ló mặt ra cửa thế mà cô còn lừa bịp anh tư tôi? Nếu không phải cô không biết xấu hổ cứ đi gây phiền toái cho Diệp Tư Đồng, thì ai thèm quan tâm cái đồ heo nái như cô chứ ? tôi khuyên cô nên đen trả lại tiền cho nhà chúng tôi, sao đó quỳ xuống xin lỗi anh Tư tôi, nếu không thì tôi sẽ cho cô đẹp mặt! "

Lâm Điền Điền chớp chớp mắt, đặc biệt chân thành hỏi: " cô là ai?"

Lâm Song Song đứng hình, sắt mặt lập tức khó coi, giơ tay lên muốn tát vào mặt Lâm Điền Điền, bàn tay còn chưa kịp chạm tới , cổ tay đã bị đối phương bắt lấy vặn mạnh nghe tiếng " răng rắc" rồi lại hất thẳng ra , tay phải của Lâm Song Song lập tức bị trật khớp .

Hét thảm một tiếng , cô ta ôm lấy tay mình lui về phía sau mấy bước, trong mắt vừa sợ vừa hận.

Lâm Điền Điền che miệng ngáp dài một cái, mí mắt khép hờ, giọng nói mơ hồ :

" Miệng có thể cử động, nhưng động tay thì không được !"

Nói xong, cô chậm rãi bước đi như đang tản bộ vậy.

Lâm Điền Điền về đến nhà liền vào phòng nằm xuống, từ chiều hôm qua đến hôm nay đi dạo một vòng quanh thôn, cuối cùng thì cô cũng chắc như đinh đóng cột, chắc chắn là cô xuyên sách, nơi này không cần phải chém gϊếŧ zombie, không có ô nhiễm đất và không khí, tuy rằng thế giới này sinh hoạt khan khổ, người với người vì lợi ích mà xung đột không ngừng, nhưng mà trong mắt cô đều rất đáng yêu.

Bị cơn đói của mình đánh thức , Lâm Điền Điền chống thân thể ngồi dậy, trong bụng phát ra tiếng "ùng ục" kêu nhiều đến mức cô phải lập tức tìm gì đấy để ăn.

Theo định luật bảo toàn cơ năng, sức cô có thể khiêng cả một cái vạc ba chân lớn , càng khỏe thì cơ thể càng cần phải ăn nhiều, nếu không thì rất dễ bị đói, thân thê thập chí còn suy yếu vô lực.

Hai chân Lâm Điền Điền không nghe sai sử, lết đến phòng bếp, Lưu Lan Hoa đang ngồi ở trên thân cây gỗ nhỏ nhặt rau diếp, còn Hổ Nữu cầm một nhánh cây ngồi xổm bên cạnh chọc đất chơi.

" Chi dâu, có gì ăn không, em đói bụng."

Lưu Lan Hoa ngẩng đầu, trên khuôn mặt tròn tròn khảm đôi mắt hạnh lấp lánh, hai sườn má có chút hồng hồng, nếu đặt ở thế giới trước khi tận thế của Lâm Điền Điền, thì cô ấy trông như một sinh viên đại học mới ra trường, thật sự rất trẻ.

Lưu Lan Hoa tính tình ít nói dịu dàng , giọng nói nhẹ nhàng rất dễ nghe.

" em Tư đói cùng rồi hả? chị sẽ nấu tạm cho em một bát canh nhé, đợi một lái nữa là có thể ăn cơm rồi."

Sau đó liền đứng dậy đi lấy thêm một ít nguyên liệu, Lâm Điền Điền kiểm tra một vòng, cuối cùng nhìn vào rổ rau diếp dưới chân.

" Chị dâu, rau diếp này em có thể ăn không?"

Lưu Lan Hoa trừng lớn đôi mắt hạnh:" Ăn như thế nào? ăn sống hả ? cái đó là rau dại, để cho gà ăn . chị sẽ làm cho em một bát canh trứng, chờ mẹ về chị sẽ nói với mẹ sau, không sao đâu."

Lâm Điền Điền cúi xuống nhặt một ít rau diếp non: " làm phiền chị rồi, để em ăn thử rau này xem có vị gì."

Lưu Lan Hoa há mồm trợn mắt nhìn Lâm Điền Điền đang lấy nước rửa qua rau diếp.

Lúc mọi người cùng Vương Kỳ Phương tan tầm trở về, liền thấy Lâm Điền Điền ngồi ở bên ngoài phòng bếp, vô cảm nhai rau diếp dại.

Lâm gia mọi người:!!!!!

Lúc này, trong lòng Lâm Điền Điền thầm nghĩ: lá rau diếp tuy đắng, nhưng hương vị tự nhiên lại rất ngọt ngào, so với đồ ăn nhiễm độc cùng thịt thối tốt hơn vạn lần ! ngon tuyệt !

Tâm trạng Lâm Đức vượng nhất thời phức tạp, tay còn chưa rửa, liền vội gọi các con :" Đi vào nhà chính, cha có chuyện muốn nói !"