Chương 5: Trao Đổi

Cần thận cầm lấy gói thuốc, Dư Tiểu Ngư ra khỏi dược phòng. Dược phòng nằm trong bệnh viện, thỉnh thoảng sẽ có người cau mày, tràn đầy suy tư từ khoa nội trú đi ra.

Dư Tiểu Ngư thấy vậy, đi đến một góc không có người, đem toàn bộ gói thuốc bỏ vào không gian.

Lúc đi ra, nàng chỉ cầm một cái giỏ rỗng, mắt thấy một người phụ nữ ăn mặc chỉnh chu mặt tỏ vẻ sầu não đầy đi ngang qua trước mặt nàng, Dư Tiểu Ngư nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Đại nương có cần gạo và bột mì không? ”

Người phụ nữ bị nàng gọi lại ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, kéo nàng vào trong hẻm nhỏ giọng nói: "Ngươi có bao nhiêu? ”

Thật sự là đến quá đúng lúc, con trai nàng nghịch ngợm từ trên tường nhảy xuống gãy chân, bây giờ cách thời gian phát lương thực còn nửa tháng, người trong nhà lại nhiều, bình thường bớt một chút, hiện tại không thể được, nàng đang do dự có nên về nhà mẹ đẻ mượn hay không.

"Bột mì và gạo mỗi loại một cân, đều là loại tốt nhất." Dư Tiểu Ngư mặt không chút thay đổi nói.

Người phụ nữ nghe thấy loại tốt nhất, đôi mắt như sáng lên, nhìn trái nhìn phải, thì thầm: "Ta có thể nhìn một chút chứ?"

Dư Tiểu Ngư nhanh chóng vén vải đậy trên giỏ lên, cho nàng nhìn, người phụ nữ nhìn từng hạt gạo đầy đặn còn có bột mì trắng tinh, gần như không chút do dự "Ta lấy, đổi như thế nào? ”

"4 mao tiền, cộng thêm phiếu lương thực, phiếu vải hay phiếu công nghiệp đều được." mấy thứ này đều là đồ tốt, cho dù không biết, nàng cũng không có ý định bán rẻ, chỉ là hiện tại nàng rất thiếu tiền cùng phiếu.

Người phụ nữ không nghĩ nhiều, lấy ra một xấp phiếu, "Như vậy đi, ta cho ngươi phiếu một cân lương thực, hai phiếu công nghiệp, một phiếu nửa thước vải, phiếu đường ta phải giữ lại, con trai ta thích uống nước đường, cộng với bốn mao tiền, được không? ”

Dư Tiểu Ngư nhanh chóng thu tiền cùng phiếu, trao đổi xong, hai người đều không quay đầu lại, rất nhanh rời đi.

Vì không muốn để cha ở nhà một mình, Dư Tiểu Ngư không dám dừng lại quá lâu bên ngoài , lúc đi ngang qua Cung Tiêu Xã, nhanh chóng mua một cân trứng gà cùng bánh ngọt, phòng khi đói bụng, còn có thể lấy ra ăn một chút.

Về đến ký túc xá, Lưu nãi nãi đang ngồi ở cửa may y phục, trông thấy Tiểu Ngư trở về, nàng đem ghế bên cạnh kéo ra nói, “Ngồi nghỉ một lát, Mặt Trời lên cao như vậy, có thấy nóng không ?”

Dư Tiểu Ngư để giỏ xuống, lắc đầu, “Ta đi chậm, không có vấn đề gì hết”

Chưa kịp để Tiểu Ngư ngồi xuống nàng đã nói tiếp “Buổi sáng lúc Cường thúc ngươi trở về, nói trà hoa cúc uống ngon, ta liền bảo hắn mang đi hết còn thuận miệng nhắc tới chuyện công tác của ngươi, hắn nói là đang sắp xếp, ước chừng hai ngày nữa sẽ có tin tức.”

Đây là chuyện tốt, Dư Tiểu Ngư thật vui mừng, chân thành nói “Cảm ơn Lưu Nãi Nãi.”

“Đứa nhỏ ngốc, khách khí gì, nói cho ngươi là không muốn để ngươi sốt ruột, cứ thong thả chờ tin tức.”

Dư Tiểu Ngư hiểu ý cười, ở niên đại này, có một công việc nhà nước đã là rất đáng để cho người ta hâm mộ, mặc dù nàng có không gian, nhưng ai lại không muốn trở nên tốt hơn, huống chi, có công việc này làm điểm tựa, về sau chuyện gì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Gọi Dư Sanh về nhà, nàng bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Từ trong không gian lấy ra mấy bắp ngô, rồi đổ thêm nước suối vào nồi, ngô rất non, hạt tròn lại rất đều, không cẩn thận khi róc hạt còn sẽ khiến sữa ngô chảy ra, mùi hương thật ngọt ngào , ngửi thôi cũng cũng đã khiến nàng không nhịn nổi muốn cắn một miếng.

Lại lấy ra một bó rau muống, Dư Tiểu Ngư ngồi một bên bắt đầu nhặt rau, rau muống rất xanh, lá cũng rất hoàn chỉnh, không bị sâu ăn, nàng không cần làm quá lâu rất nhanh đã hoàn thành, sau đó liền cho vào nồi.

Bên ngoài vang lên tiếng giao bán kem, Dư Tiểu Ngư đứng dậy cầm một cái bình sứ, “Sanh Sanh, có muốn ăn kem hay không? Xuống mua hai cây đi.”

Dư Sanh vui sướиɠ thả viên bi trong tay xuống, chạy đến rồi dẫm lên chậu nước rửa tay, nhanh chóng nhận tiền cùng bình sứ, thoăn thoắn chạy xuống lầu.

Thừa dịp Dư Sanh đi xuống mua kem, Dư Tiểu Ngư liên thuốc Đông y đã nấu sẵn trong không gian rót vào bình thuốc, thuốc Đông y nấu lên mùi vị quá nồng, mùa hè lại oi bức, thời gian ngắn hàng xóm không nói, thời gian dài chắc chắn sẽ có ý kiến.

Bây giờ có rất ít người có tủ lạnh trong nhà, kem chính là thần khí giải nhiệt tốt nhất, trước kia Dư Tiểu Ngư đều là một bên cầm kem một bên trà sữa không rời tay, điều kiện hiện tại theo không kịp, cũng may còn có kem là hi vọng cuối cùng của nàng.

“Tỷ tỷ, ta mua kem về rồi!” Dư Sanh thật hào hứng mang hai cây kem lên, từ xa đã có thể nghe được tiếng của hắn.

Nhìn ra sự khát vọng trong mắt cậu bé, Dư Tiểu Ngư cầm lấy bình sứ, rồi đưa một cây cho hắn, “ Ăn đi nhanh, cẩn thận một chút đừng để rơi lên quần áo.”

“Dạ!”