Chương 4: Bốc Thuốc

Ăn cơm xong, Trương Hỉ Mai sau khi rửa chén, liền bước ra cửa, Dư Tiểu Ngư đưa Dư Sanh đến nhà Lưu nãi nãi dưới lầu, Lưu nãi nãi có một đứa cháu trai, tuổi cũng ngang với Dư Sanh, hai người cùng chơi đùa, vừa hay có bạn.

"Lưu nãi nãi, đây là trà hoa cúc ta hái trên núi rồi phơi khô, ngâm nước uống có thể giải nhiệt."

Dư Tiểu Ngư lấy trà hoa cúc đã chuẩn bị xong ra, hoa cúc màu sắc rất mới, nhìn liền biết nàng bỏ không ít tâm tư.

"Tiểu Ngư, ngươi lại muốn lên núi nữa sao? Đã ăn sáng chưa? Ta vừa hay có cao lương ở đây, có muốn ăn một chút hay không ?”. Lưu nãi nãi nhận lấy trà hoa cúc quan tâm hỏi.

Còn không đợi Dư Tiểu Ngư trả lời, Dư Sanh đã giành nói trước: "Nãi nãi, buổi sáng là tỷ tỷ nấu cháo đậu xanh cho chúng ta ăn, hương thơm mềm mại rất rất ngon! ”

"Tốt tốt! Ngon là được, Tiểu Ngư, ngươi đi đi, Dư Sanh ở chỗ ta ngươi yên tâm. " Lưu nãi nãi cho nàng một ánh mắt trấn an nói.

Dư Tiểu Ngư nở nụ cười, "Có Lưu nãi nãi ở đây, đương nhiên không có gì phải lo lắng, Sanh Sanh, ta đi trước, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không được quậy phá. ”

Dư Sanh trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ đồng ý nói “Tỷ tỷ, ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời. ”

Xoa đầu đệ đệ xong, Dư Tiểu Ngư liền xoay người rời đi.

Buổi sáng người bên ngoài dược phòng không nhiều lắm, người đang bốc thuốc bên trong nhìn thấy Dư Tiểu Ngư tới, lập tức dẫn nàng vào bên trong.

“ Ngươi ngồi trước một lát, ta đi mời thầy tới, không biết ngươi hôm nay mang theo dược liệu gì?”

Dư Tiểu Ngư vừa định nói, rèm cửa liền khẽ động, một lão giả đi vào, chính là vị bác sĩ Trung y mà nàng đã gặp qua vài lần.

"Đến đây, sức khỏe của cha ngươi thế nào? Gần đây cón tiếp tục đổ mồ hôi chứ? ”

Dư Tiểu Ngư lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhờ phương thuốc của ngài, đã không còn đổ mồ hôi nữa, mẹ ta mỗi ngày đều dựa theo yêu cầu của ngài, xoa bóp tay chân, mỗi ngày đều lau chùi cơ thể cẩn thận. ”

Lão Trung y gật gật đầu, liếc mắt nhìn cái giỏ tre trong tay nàng "Lấy ra đi. ”

Dư Tiểu Ngư lật tấm vải trên giỏ ra, từ bên trong lấy ra một cây đương quy, rễ cây nguyên vẹn, trên rễ còn dính một chút bùn đất, thực ra lúc thu hoạch bùn đất đã được xử lý sách sẽ, đây là nàng cố ý bôi lên.

Lão Trung y nhìn thấy Đương Quy, vội vàng đeo kính lão vào, dùng vải trắng cẩn thận bọc lại, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ngẩng đầu lên, giống như mấy lần trước, cười rất vui mừng, "Không sai, là thứ tốt, phương thuốc của cha ngươi sắp phải kê lại một lần nữa, lát nữa theo phương thuốc cũ bốc cho ngươi 10 gói thuốc, 10 ngày sau, ta sẽ đi tự mình bắt mạch cho cha ngươi, đến lúc đó chúng ta lại xem phương thuốc phải điều chỉnh như thế nào. ”

Dư Tiểu Ngư gật gật đầu, giống như mấy lần trước, nàng dùng dược liệu để bù vào tiền thuốc men, tuy rằng nàng có thuốc, cũng có phương thuốc, nhưng có một điểm trí mạng, nàng không biết bắt mạch cũng không biết xem bệnh, chỉ có thể làm như vậy.

"Cô gái nhỏ à, ngươi thật sự là lợi hại, nói không chừng các ngươi là thực sự có duyên với nghề này , nếu như trước kia, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tranh giành muốn thu ngươi làm học trò, chỉ là hiện tại, đáng tiếc!" Lão Trung y nói xong, thở dài.

Hắn vô cùng cẩn trọng đem đương quy bao lại, "Đến cũng đến rồi, ta cho ngươi bắt mạch một chút? ”

Dư Tiểu Ngư nghe vậy, vui mừng tươi cười, hiện giờ người bệnh có thể uống thuốc đều là người có tiền, nghèo một chút căn bản không dám bước vào cửa bệnh viện, Đông y càng là bởi vì nguyên nhân thời đại bắt đầu trở nên xuống dốc, người tới ngày càng ít đi.

Dư Tiểu Ngư đặt tay lên bàn, lão Trung y lau tay, nín thở cẩn thận bắt mạch cho nàng, thật lâu sau, gật đầu nói, "So với lúc trước tốt hơn nhiều, thân thể tổn thất cũng đang chậm rãi hồi phục, tuy rằng không biết ngươi ăn cái gì nhưng rất hữu dụng! ”

Không nên hỏi, hắn tuyệt đối không hỏi nhiều, đối tốt với tất cả mọi người.

Dư Tiểu Ngư không định giấu diếm liền nói thẳng "Gần đây trời nóng, ta thường ăn cơm đậu xanh, cháo đậu xanh, còn có thể dùng hoa cúc pha trà uống. ”

Nói xong Dư Tiểu Ngư từ trong giỏ lấy ra một phần trà hoa cúc được bọc bằng giấy, mở ra đặt lên bàn, "Đây là trà hoa cúc do chính ta tự làm, uống rất ngon. ”

Lão Trung y nhìn gói trà trên bàn, cầm một đóa hoa đặt dưới mũi ngửi ngửi, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn Dư Tiểu Ngư vẫn như vậy, "Con bé này, ngươi bận tâm rồi cho dù không có hoa cúc này, dược liệu ngươi đưa tới cũng đủ để trả tiền thuốc của phụ thân ngươi. ”

Dư Tiểu Ngư nở nụ cười, "Việc nào ra việc đấy chứ, đây quà là đặc biệt cảm ơn ngài, nếu như không có ngài, cha ta hiện tại chỉ sợ đã không còn. ”

Nói thật, nếu không phải lão Trung y đồng ý cho nàng tìm dược liệu để bù vào tiền thuốc, chỉ sợ nàng vừa đi tới thế giới này liền phải tìm chợ đen bán dược liệu kiếm tiền, nàng lại không quen thuộc nơi đây, chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Thế nhưng là ngoại trừ chuyện này, còn có một nguyên nhân khác, chỉ khi quan hệ giữa bọn họ càng tốt, nàng mới không lo lắng chuyện thảo dược bị nói ra, không còn cách nào, cẩn thận là tốt nhất.

Lão Trung y giật giật môi, thở dài, "Đi đi, thuốc đã bọc xong, nhớ kỹ thời gian tới tìm ta. ”

Dư Tiểu Ngư đứng lên, cúi chào xong liền xoay người đi ra ngoài.