Chương 41: Nhận Thân

Ông cụ Ngô mỉm cười hiền hậu: “Có thể nói là chúng ta có duyên, trùng hợp gặp được nhau. Ông cũng không thông minh, học hành cũng không giỏi, thi cử thường xuyên đứng chót bảng, làm việc lại vụng về, ngay cả cỏ cũng không cắt được, chúng ta ai cũng đừng chê ai.”

“Không sai, ông Ngô gieo mạ còn phải mất một ngày. Làm việc trì hoãn tới lui, tới con bò già còn nhanh hơn ông ấy!” Trong giọng nói của ông cụ Phương lộ ra vẻ ghét bỏ, mấy năm nay ông ấy chăn bò cùng ông Ngô thì hầu như mọi việc đều là do ông ấy làm.

Phương Đường nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Ông Ngô trông giống như một người trí thức, sao lại là học sinh kém được ạ?”

Cô cảm thấy ông Ngô giống như một giáo sư đại học, chắc chắn rất có văn hóa.

“Ông là đang giả vờ đó. Người trí thức được trọng vọng mà. Nhưng thực ra trong bụng ông chẳng có bao nhiêu kiến thức đâu.” Ông cụ Ngô chân thành nói.

“Đúng vậy, ông ấy chính là cái gối thêu hoa, bên trong rỗng ruột, không có gì cả.” Ông cụ Phương còn hùa theo, nhân cơ hội hạ thấp người bạn già.

Phương Đường tin là thật, cảm thấy như tìm được tri kỉ, còn an ủi: “Không sao, tuy chúng ta học không giỏi nhưng chúng ta xinh đẹp mà. Ít nhất còn có thể làm gối thêu hoa, còn có một số người học hành không giỏi mà lại còn xấu xí, ngay cả gối thêu hoa cũng không làm được.”

Khóe miệng Tang Mặc khẽ giật, ý của cô là làm gối thêu hoa vinh quang lắm sao?

Ông cụ Ngô còn gật đầu lia lịa, nói: “Đúng vậy, người ta muốn làm còn không có tư cách, gối thêu hoa đẹp biết bao nhiêu.”

Mặt Tang Mặc cứng đờ, liếc sang một bên, thực sự không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.

Ông nội Ngô đường đường là sinh viên xuất sắc của trường Đại học Thanh Hoa, lại còn được miễn thi. Chỉ dựa vào một bài văn chương kinh điển đã thu phục được hiệu trưởng trường Đại học Thanh Hoa lúc bấy giờ mà đặc cách tuyển chọn ông cụ Ngô, mặc dù ông ấy không đạt điểm trung bình môn toán.

Ông lão này lấy cái gì ra để nói mình là học sinh kém?

Tuy nhiên, chỉ xét về toán, lý, hóa thì ông ấy thực sự là học sinh kém, từ trước đến giờ chưa từng đạt điểm trung bình.

“Toán học quá khó. Những con số đó nhìn hoa cả mắt, còn có phương trình, cháu thực sự không hiểu, mua đồ ăn cũng không dùng đến phương trình, vậy tại sao phải học ạ?” Phương Đường phàn nàn về môn toán mà cô ghét nhất, bởi vì cô chưa bao giờ đạt điểm trung bình.

Ông cụ Ngô đập bàn, nghiến răng nói: “Đúng vậy, không biết những người trong Bộ Giáo dục nghĩ gì. Toán học hoàn toàn không cần thiết phải thiết lập học phần, học cách đếm là đủ rồi.”

“Đúng vậy, chỉ cần đếm được từ một đến một trăm là đủ rồi, học nhiều phương trình để làm gì? Lãng phí thời gian!”

“Đúng vậy, lãng phí tuổi trẻ!”

Một già một trẻ tìm thấy cầu nối hòa hợp, hạ thấp giá trị của toán học, tình cảm cũng ngày càng tiến triển. Tang Mặc ở bên cạnh thực sự không thể nghe nổi nữa, ho khan vài tiếng, hỏi: “Còn nhận thân không?”

“Nhận, Đường nha đầu, sau này cháu là cháu gái của ông. Ông là ông nội của cháu.” Ông cụ Ngô cười híp mắt nhìn đứa cháu gái mới nhận, xinh đẹp như vậy, còn biết nấu ăn. Đợi đến lúc ông ấy về thành phố, sẽ khiến đám lão già kia ghen tỵ đến chết.

“Ông nội.”

Phương Đường cũng không giả vờ, ngọt ngào gọi một tiếng ông. Từ nhỏ cô chưa từng gặp ông nội, giờ có thêm một ông nội thật tốt.

“Ừ.”

Ông cụ Ngô kích động đáp lời, móc ra từ trong túi một gói vải đỏ. Sau khi ông ấy mở ra, lộ ra ba đồng bạc Viên Thế Khải sáng loáng. Ông ấy vừa cười vừa dúi vào tay cô: “Bây giờ điều kiện còn thiếu thốn, nên quà ra mắt hơi tạm bợ một chút. Đợi đến khi về thành phố, ông nội sẽ sắm sửa cho cháu đàng hoàng.”

“Cái này cũng được rồi, cảm ơn ông nội.”

Phương Đường thoải mái nhận lấy, nếu đã nhận thân rồi, vậy thì sau này cô càng có lý do để giúp đỡ hai ông lão.