Chương 42: Phát Triển Đột Phát

Ông cụ Ngô cười đến mức miệng không thể ngậm lại. Ông cụ Phương nhìn thấy thì ghen tị đến mức bốc hỏa, không nhịn được nói: “Đường nha đầu, cháu không nhận thêm một ông nội nữa à? Ông tốt hơn ông Ngô đó.”

Ông ấy vừa nói xong đã bị ông cụ Ngô đá mạnh vào chân. Ông cụ Ngô còn đang ngồi ở đây, ngang nhiên cướp cháu gái, làm gì có lý đó.

Phương Đường cảm thấy ấm áp trong lòng. Vì muốn an ủi cô nên hai ông lão mới nhận cô làm cháu gái. Nếu không dựa vào thân phận của hai ông lão, chỉ cần nói một tiếng, không biết bao nhiêu nhà sẽ đưa con gái đến. Cô chỉ là một cô gái thôn quê nhỏ bé, làm gì có tư cách.

“Ông Phương, ông vẫn luôn là ông nội của cháu. Chỉ cần ông không chê, sau này cháu sẽ ngày ngày quấn lấy ông.” Phương Đường tinh nghịch trêu chọc.

“Ha ha, không chê. Ông chỉ mong có thế, cứ vậy đi nhé!”

Ông cụ Phương cười to, ông ấy cũng có cháu gái mềm mại đáng yêu rồi. Sau này nếu về thành phố, ông ấy sẽ giới thiệu cháu gái với đám bạn già, khiến họ hâm mộ đến chết.

Trong căn nhà tranh đơn sơ vang lên tiếng cười nói, bầu không khí vô cùng ấm áp. Ánh đèn dầu lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của Tang Mặc, lúc sáng lúc tối, khuôn mặt lạnh lùng như tan chảy đi phần nào, trông có vẻ ấm áp hơn.

Sau khi ngồi một lúc, Phương Đường cáo từ trở về ký túc xá. Tang Mặc đi cùng cô, anh lấy một cành cây đang cháy từ lò sưởi ra, giơ lên để làm đuốc, đường núi gồ ghề, không có ánh sáng sẽ dễ ngã.

Hai người một trước một sau, Phương Đường đi trước, Tang Mặc đi sau. Mặc dù ánh lửa không sáng lắm, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy đường. Hai người đều không lên tiếng, chỉ yên lặng bước đi. Lúc đến chân núi thì dập tắt đuốc.

“Tang Mặc, ngủ ngon.”

Phương Đường mỉm cười với người trong bóng tối. Tang Mặc khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lùng đáp lại: “Ngủ ngon.”

Đây là lần đầu tiên Tang Mặc đáp lại, Phương Đường vui mừng khôn xiết, cười đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ chạy về ký túc xá.

Tang Mặc nhếch khóe miệng, cũng trở về ký túc xá. Trong phòng tràn ngập mùi cá, trên bàn là một đống xương cá, còn có mùi rượu. Hai thanh niên tri thức nam ở ký túc xá liên hoan vào buổi tối, hầm hai con cá trong một cái nồi to, mùi thơm nức mũi.

Mọi người đều góp phần mang đồ đến, có rượu, có lạp xưởng, có cơm, còn có thuốc lá, đồ nhắm bày ra một bàn. Uống đến giờ thì ai cũng mặt đỏ bừng bừng, hơi ngà ngà say.

“Tang Mặc, cậu đi đâu thế? Lại đây uống đi.”

“Tôi ăn rồi, các cậu uống đi.”

Tang Mặc không hứng thú với rượu, anh luôn cần giữ sự tỉnh táo, bởi vì cồn sẽ làm anh bị tê liệt.

Những người khác chỉ gọi một tiếng cho phải phép, rồi lại tự mình uống tiếp, họ cụng ly với nhau, hứng thú càng uống càng cao, ai cũng bắt đầu phàn nàn.

“Mẹ nó, tôi ở cái nơi quỷ quái này một ngày cũng không chịu nổi nữa rồi, không biết đến bao giờ mới được trở về thành phố.”

“Ai mà biết được, nếu may mắn thì có thể được tuyển dụng, còn có thanh niên trí thức được giới thiệu vào Đại học Công Nông Binh.”

“Hừ, cậu tưởng vào được Đại học Công Nông Binh là do giới thiệu ư? Đều là dựa vào quan hệ, không có người vạch sẵn đường thì đừng có mơ.”

“Tuyển dụng cũng vậy, không có quan hệ ai mà nhận cậu. Haiz, uống đi, uống đi, đừng nghĩ đến những chuyện phiền muộn này nữa. Sống qua ngày nào hay ngày nấy, được chăng hay chớ đi!”

Vài thanh niên trí thức nam thở dài than vãn, gia đình họ không có quan hệ, cũng không được tuyển dụng và Đại học Công Nông Binh. Nghĩ đến khả năng phải ở lại nông thôn cả đời khiến tâm trạng họ lập tức trở nên u ám.