Chương 40: Tăng Độ Thiện Cảm

Khi còn ở nhà, ngay cả phần đuôi cá cô cũng không dám ăn. Cá ở thành phố là món hiếm, cả tháng đều không mua nổi một cân. Trên bàn ăn nhà họ Phương ít khi có cá, chỉ đến Tết mới làm cá ăn. Mẹ Phương sẽ gắp phần thịt bụng cá cho con trai trước, sau đó gắp mắt cá cho Phương Lan. Còn cô, nếu gắp một miếng cá thì ánh mắt lạnh lùng của mẹ Phương sẽ liếc sang, rồi nói một câu: “Con gái ăn rau xanh mới tốt. Đường Đường, con phải ăn nhiều rau hơn một chút.”

Cô lập tức không dám gắp nữa. Cá và thịt, còn có trứng gà trong nhà, cô cũng không có tư cách ăn, lúc nào cũng phải để cho chị cả và em trai ăn trước. Nhưng lúc còn ở quê, cô cũng là cục cưng mà bà nội yêu thương.

Nhớ đến bà nội hiền hậu, nước mắt Phương Đường chảy xuống, cô nhớ bà nội quá.

Ông cụ Phương lại muốn đánh người, chờ ông ấy về đến thành phố, nhất định phải dạy dỗ mấy đứa con cháu bất hiếu của nhà họ Phương mới được.

“Ở nhà ông, mắt cá đều là của cháu. Đôi mắt Đường nha đầu đẹp như vậy, ăn gì bổ nấy. Đây, hai mắt cá trích này cũng cho cháu.”

Ông cụ Phương lại gắp hai cái mắt cá trích đặt vào bát của Phương Đường.

“Đủ rồi ạ, cháu chỉ nhớ bà nội thôi, không khó chịu gì nữa.”

Phương Đường nín khóc mỉm cười, cũng gắp thức ăn cho hai ông lão, do dự một lúc, lại gắp một miếng cá lớn cho Tang Mặc.

Tang Mặc nhìn cô một cái, gắp miếng cá đó lên ăn. Phương Đường vui vẻ cười, hàng mi còn đọng nước mắt. Tang Mặc nhìn có chút chán ghét, vừa khóc vừa cười, giống hệt như trẻ con.

Nhưng mà anh có hơi bất ngờ, Phương Đường không hề được cha mẹ cưng chiều. Anh còn tưởng rằng tính tình của cô như vậy, là do được cưng chiều che chở mà lớn lên.

“Chúc mừng ký chủ. Độ thiện cảm của ‘boss lớn’ đối với cô tăng thêm 15 điểm, độ thân mật là 8. Tiếp tục cố gắng!” Hệ thống lại xuất hiện.

Phương Đường cười càng vui vẻ hơn, quả nhiên tiếp xúc nhiều có thể tăng thiện cảm. Sau này cô phải mặt dày hơn, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Tang Mặc để tăng thiện cảm.

Mọi người đã ăn hết một bàn thức ăn. Nước sốt cá kho rim với khoai lang đặc biệt ngon, ông cụ Phương và Tang Mặc ăn ngon miệng nhất. Cuối cùng một chút thức ăn cũng bị họ quét sạch, chiếc đĩa sạch bóng như được chó liếʍ.

“Ợ... Cá do Đường nha đầu nấu ngon quá, còn ngon hơn cả nhà hàng lớn.” Ông cụ Phương thỏa mãn ợ hơi. Mấy ngày nay là những ngày thoải mái nhất của ông ấy trong những năm qua.

Ông cụ Ngô ăn không nhiều, nhưng cũng không ít. Ông ấy là người miền Nam, thích ăn cá, hôm nay cũng là bữa ăn ngon nhất mà ông ấy từng ăn.

Tang Mặc dọn dẹp bát đũa, lau sạch bàn, chuẩn bị đi rửa chén, ông cụ Ngô nói: “Hắc Đản, cháu cũng ngồi xuống đây. Ông có chuyện muốn thông báo.”

“Là thế này, hiện giờ ông chỉ có một mình, muốn nhận Đường nha đầu làm cháu gái. Đường nha đầu, cháu có đồng ý không?” Ông cụ Ngô nhìn Phương Đường, ánh mắt cầu khẩn.

Phương Đường sững người, không ngờ ông lão lại tuyên bố chuyện này. Cô biết hai ông lão đều có thân phận không đơn giản, cô như vậy coi như là trèo cao rồi sao?

“Cháu... Cháu không thông minh, học hành không giỏi, làm việc cũng không tốt.”

Phương Đường ấp úng, cô cảm thấy bản thân không xứng.

Nhìn qua ông cụ Ngô là đã biết ông ấy là người rất có giáo dục. Một học sinh thi cử lẹt đẹt như cô, không có tư cách làm cháu gái của ông cụ Ngô.

Trong mắt Tang Mặc thoáng hiện ý cười, cô gái này cũng xem như tự biết mình.