Chương 13: Một bữa ngon

“Ha ha, hôm nay có thêm đồ ăn rồi, Hắc Đản, cháu xử lý con thỏ, ông đi lấy củi, buổi tối chúng ta sẽ ăn thịt thỏ nướng.”

Ông lão vui vẻ nhấc con thỏ, cầm lên rồi cân cân, ông lão rất hài lòng. Gần đây ông Ngô bị suy dinh dưỡng, cơ thể sưng phù, có con thỏ này làm thuốc bổ, hẳn là bệnh tình ông Ngô có thể tốt lên.

Tang Mặc cũng rất hưng phấn, sải bước đến chuồng bò, ném một nửa số cỏ cho gia súc ăn, nửa còn lại thì để lại cho gia súc ăn vào ban đêm.

“Cô gái, nếu cháu nhai loại thảo dược này và bôi lên vết thương, nó có thể làm tan máu bầm đấy.”

Ông lão đưa một nắm thảo dược, ánh mắt ân cần nhìn Phương Đường. Cô gái này vừa xinh đẹp lại rất may mắn, vừa đến đã thu hút thỏ, ông và ông Ngô đã sống trong chuồng bò này được hai năm rồi, đừng nói đến thỏ mà ngay cả chim sẻ cũng chưa từng nhặt được.

Dáng vẻ lạnh lùng như tảng băng của Tang Mặc làm cho con hổ cũng phải sợ hãi mà bỏ chạy, nên chắc chắn đây không phải công lao của anh, ông lão cảm thấy Phương Đường là người rất may mắn.

Chưng 6 Tang Mặc, tôi muốn cành hoa đào kia

“Đúng vậy. Ông Ngô, ông uống canh đi. Canh này rất ngon.” Ông Phương gắp một miếng gan đặt vào bát của ông Ngô: “Miếng gan mềm, nhiều dinh dưỡng, ông ăn đi.”

Ông Ngô mỉm cười gật đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ông Phương, ông cũng ăn đi, Hắc Đản, Đường nha đầu, mấy người cũng ăn đi.”

Ông ấy uống một ngụm canh, canh cay trôi xuống cổ họng, vào dạ dày, cả người chợt trở nên ấm áp dễ chịu. Dạ dày chịu đói lạnh đã không được ăn từ lâu cũng sắp đình công, không ngờ rằng hôm nay lại có thể được ăn thịt.

Có lẽ bộ xương già này của ông ấy vẫn có thể kéo dài thêm được một chút thời gian nữa!

“Ăn ngon, thật tươi.”

Ông Ngô uống canh, ăn một miếng gan và ăn thêm mấy miếng thịt xong thì sắc mặt cũng tốt hơn một chút. Chỉ là ông ấy mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, ăn một chút như vậy là đã thấy no rồi. Ông ấy dựa vào gối ngồi trên giường, cười tủm tỉm nhìn họ ăn.

“Nếu có gạo nữa thì tốt. Tôi sẽ nấu cháo cho ông ăn, cháo tốt cho dạ dày.” Ông Phương cảm thấy đau lòng cho ông bạn già nên miếng thịt trong miệng cũng không thấy ngon.

Cơ thể của ông Ngô quá yếu, dạ dày cũng không tốt, chỉ có thể ăn lương thực tinh. Nhưng hiện tại thứ bọn họ thiếu nhất chính là lương thực tinh. Đại đội sản xuất cũng rất nghèo, không thể sản xuất ra lương thực tinh. Mấy ngày ông Ngô đều ăn khoai lang nên nóng ruột, còn nôn ra nước trong, dạ dày đau đến mức không thể cử động được. Mấy ngày sau cả người đều sưng phù, ông ấy vẫn luôn lo lắng ông bạn già sẽ rời bỏ mình.

Cũng may Hắc Đản tới, và Đường nha đầu này là một đứa bé may mắn. Trực giác của ông Phương cho biết cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn. Ông ấy và ông Ngô đều có thể sống đến lúc trở về thành phố.

“Hiện tại, tôi đã khá hơn nhiều. Ngày mai, tôi có thể đi chăn bò cùng với ông.” Giọng nói của ông Ngô giống như không có vấn đề gì. Ông ta không muốn để ông bạn già lo lắng.

“Chăn bò cái gì? Ông ở nhà nghỉ ngơi đi, một mình tôi là đủ rồi.”

Ông Phương trừng mắt nhìn, ông ấy không yên tâm. Lần trước ông Ngô chăn bò ở trên sườn núi, đột nhiên ngất xỉu, lăn từ trên sườn núi xuống, hôn mê hơn một tiếng mới có người phát hiện ra, may mắn là không xảy ra chuyện gì.

Tang Mặc lạnh lùng nói: “Cỏ cho bò con sẽ cắt. Ông Ngô. Ông cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Anh còn muốn tìm cách kiếm một chút gạo. Cơ thể ông Ngô quá yếu, không thể hấp thụ được dinh dưỡng của thịt vào người. Ăn cháo thì vẫn tốt hơn một chút, nếu có thể lấy được trứng gà thì càng tốt.

Đợi đến khi làm quen với dân làng, anh sẽ lấy tiền và phiếu ra để mua gạo.