Chương 14: Cần cố gắng hơn

Phương Đường im lặng ghi nhớ trong lòng. Cô cũng sẽ nghĩ cách để lấy được gạo, không phải vì muốn lấy lòng ‘boss lớn’, mà cô thật lòng muốn giúp hai ông cụ. Ông Ngô rất cần bổ sung dinh dưỡng, ông Phương cũng cần.

Cô hy vọng hai ông có thể bình an trở về thành phố, sống tuổi già mạnh khỏe. Hai người họ không nên quá vất vả, khổ sở như vậy.

Kiếp trước cô chỉ ở nông thôn một năm, Triệu Vỹ Kiệt đã nhận được chỉ tiêu tuyển dụng. Cô cùng với tên khốn nạn này quay trở lại thành phố. Lúc ấy hai ông cụ vẫn còn ở lại trong thôn. Nhưng việc thiếu dinh dưỡng kéo dài khiến cho cơ thể của họ rất yếu Dù cho có trở về thành phố được thì chỉ sợ cũng sẽ phải ở trên giường rất lâu.

“Đường nha đầu. Hôn nay được ăn thịt, cháu là người có công lớn nhất đấy nên ăn nhiều một chút.”

Ông Phương gắp một miếng thịt to đặt trên chiếc lá ở trước mặt Phương Đường. Ông hiền từ nhìn cô, con nhóc này ăn quá ít.

Ông ấy lại trừng mắt nhìn Tang Mặc đang ăn thịt với khuôn mặt lạnh lùng. Chắc chắn do dáng vẻ lạnh như băng của tên nhóc này đã làm cho con bé sợ hãi. Khi còn nhỏ tên nhóc thối này rất hay đùa cợt, sau khi lớn lên thì không biết vì sao lại biến thành dáng vẻ chết chóc này. Thật sự không thể thích được.

Tang Mặc bị lườm đến mức không thể hiểu được, trợn mắt nhìn lại rồi tiếp tục ăn thịt. Nhưng mà anh đều chọn miếng thịt cứng để ăn, chỗ thịt mềm để lại cho ông cụ.

“Cháu ăn no rồi.”

Phương Đường ăn mấy miếng thịt, và ăn thêm một củ khoai lang nhỏ, rồi không ăn nữa. Đồ ăn của hai ông cụ quá ít, cô không đành lòng ăn.

“Ông Phương, ông Ngô, cháu quay về ký túc xá đây.”

Phương Đường chào tạm biệt. Bên ngoài trời bắt đầu nhá nhem, một lát nữa sẽ tối hẳn.

“Đợi một chút. Hắc Đản sẽ trở về cùng cháu. Nhóc con, sau này cháu đừng đi lung tung một mình. Ở trong thôn không yên bình.”

Ông Phương quay đầu, nhìn Tang Mặc, quát: “Sau này, cháu để ý chăm sóc nhóc Đường nhiều một chút, hiểu không?”

Một lúc sau, Tang Mặc mới ‘ồ’ lên một tiếng, vẻ mặt rất gượng ép.

Con gái xinh đẹp là phiền phức lớn nhất. Và Phương Đường chính là điều phiền phức lớn nhất đó. Anh không muốn dính đến.

Nhưng ông cụ đã lên tiếng, anh không dám từ chối. Tốt nhất là người phụ nữ này nên biết điều tránh xa anh ra, đừng chọc ghẹo anh.

Lúc đầu Phương Đường muốn từ chối, nhưng mà cô lại nghĩ đến độ thiện cảm và độ thân mật, cô lập tức im lặng. Nếu ở gần ‘boss lớn’ nhiều thì chắc là độ thiện cảm và độ thân mật có thể tăng lên, phải không?

“Hiện tại độ thiện cảm là 3, mức độ thân mật là 1, chúc mừng ký chủ, tiếp tục nỗ lực!” Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên.

“Tại sao mức độ thân mật và mức độ thiện cảm lại khác nhau?” Phương Đường không hiểu.

“Mức độ thân mật yêu cầu phải có sự tiếp xúc cơ thể. Hai người chỉ mới nắm tay nhau thôi, ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!”