Khuôn mặt Bàng Thúy lập tức xụ xuống: "Không phải mới gặp qua, sao lại để em đi xem mắt nữa!”
“Cái người lần trước không phải em không để ý hay sao? Lần này là chiến hữu của anh, đang là đại đội trưởng, hẳn là lập tức có thể thăng lên một cấp, chờ sau khi kết hôn cấp trên sẽ phân cho hai người một căn nhà trên đảo này, chúng ta ở gần đây, điều kiện tốt như vậy, em gặp trước rồi nói sau đi?”
Từ trước đến nay, Tần Sùng Vũ luôn cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng nhất có thể với cô ta, bằng không động vào cái tính tình bướng bỉnh cô ta, anh còn đau đầu hơn.
Kết quả Bàng Thúy vẫn nghe không lọt, anh một hơi nói nhiều như vậy, cô ta chỉ có một câu: "Em không cần đi xem mắt!”
Sắc mặt Tần Sùng Vũ cũng khó coi, anh nhịn cả buổi sáng, lúc này tính nhẫn nại đã hao hết: "Em đã lớn như vậy, không xem mắt không kết hôn là em muốn làm gì? "
“Em... Em chỉ muốn ở nhà chăm lo cho anh cả đời, không được sao?” Bàng Thúy nói xong vành mắt đỏ lên, suýt nữa rơi nước mắt.
Tần Sùng Vũ muốn nói lại thôi, thật ra anh cũng không phải loại người phong kiến bảo thủ, trâu không uống nước mạnh mẽ ấn đầu, nếu có khả năng kinh tế nhất định và năng lực độc lập, không kết hôn cũng không vấn đề gì.
Nhưng người như Bàng Thúy, chữ to không biết mấy chữ, giới thiệu công việc cho cô ta cũng không muốn ra ngoài làm, cả ngày chỉ ở nhà gây sự với Nhan Chiêu Nhược khiến mọi người không được tự nhiên với nhau, nói cô ta cũng không biết hối cải, anh bất đắc dĩ thành một loại tú tài gặp phải binh*.
*Người giỏi gặp kẻ dốt nát
"Anh không cần em chăm lo." Anh nhìn khuôn mặt khóc nức nở của cô ta: "Mỗi người lớn lên đều phải rời khỏi cha mẹ, xây dựng một ngôi nhà của riêng mình, em không muốn kết hôn thì cố gắng học hỏi thêm kiến thức, tìm một công việc tốt, tự kiếm tiền tự mình tiêu xài, vậy anh cũng sẽ không nói nhiều.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Bàng Thúy dùng tay áo cọ nhẹ đôi mắt ướŧ áŧ, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nhấc chân chạy ra ngoài.
Nhan Chiêu Nhược từ trên cầu thang đi xuống, kinh ngạc nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, lại nhìn thần sắc lạnh lùng của Tần Sùng Vũ chưa kịp hòa hoãn, rũ mắt làm bộ không phát hiện ra chuyện gì.
Cô đi qua với một túi vải: "Em đã chuẩn bị xong, đi thôi.”
-
Bàng Thúy chạy không xa, chờ ở ngoài cổng. Thấy hai người bọn họ đi ra, hừ lạnh một tiếng đi tới phía trước.
Khóa cửa lại, Nhan Chiêu Nhược đi theo Tần Sùng Vũ đi về phía trước mấy chục mét, liền nhìn thấy hai người phụ nữ hôm qua nói chuyện với Bàng Thúy, lại cùng nhau đứng trên đường nói chuyện phiếm, nhìn thấy Bàng Thúy liền khoát tay áo, tiếp theo nhìn về phía hai người bọn họ phía sau.
"Ôi, Tần doanh trưởng đã ăn chưa?" Vương Quyên, một phụ nữ béo mặc áo bông màu đỏ thẫm, mỉm cười chào hỏi.
Tần Sùng Vũ lễ phép gật đầu: “Tôi đã ăn rồi.”
Hai người phụ nữ kia rất nhanh chuyển ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi đến người Nhan Chiêu Nhược, tối hôm qua trời đêm đen quá không thấy rõ, lúc này liền đánh giá cẩn thận.
Thấy Nhan Chiêu Nhược còn giống như tối hôm qua, sóng vai đi cùng Tần Sùng Vũ, hồn nhiên không để ý Bàng Thuý đi phía trước, Vương Quyên dùng bả vai chống đỡ người bên cạnh bên cạnh, sau đó liền hô to một tiếng Bàng Thuý, vẫy tay với cô ta.
Bàng Thúy quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhan Chiêu Nhược, đi tới.
Đợi cô ta tới gần, Vương Quyên và Cảnh Hà lập tức túm lấy cánh tay cô ta kéo đến bên cạnh, ghé tai lại thì thầm.
Lúc nói ánh mắt còn không ngừng liếc về phía Nhan Chiêu Nhược, như kiểu một loại khinh miệt “Tao đã nhìn thấu bộ mặt thật của mày”.
Nhan Chiêu Nhược cười cười với mấy người, sóng vai cùng Tần Sùng Vũ tiếp tục đi về phía trước.
Cô biết ba người phụ nữ này tụ tập cùng nhau nói cái gì, nói cô là hồ ly tinh quyến rũ chồng của Bàng Thúy, là tiểu tam không cần mặt mũi nhìn người, vân vân.
Kiếp trước lúc mới tới hải đảo, cô không chỉ nghe được một lần những người này mắng cô sau lưng nhưng cô không muốn để cho Bàng Thúy xấu hổ nên làm bộ không biết. Mãi cho đến thời gian dài sau, khi mọi người đều biết thân phận của cô, tiếng mắng mới biến mất. Tuy nhiên bởi Bàng Thúy bên ngoài nói xấu cô nên trong mắt những người hàng xóm này hình tượng của cô vẫn không tốt như cũ.
Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược ngẩng đầu nhìn Tần Sùng Vũ cười.
Tần Sùng Vũ cho rằng bởi vì thân thế của cô co vấn đề, đối với ánh mắt của người xung quanh quá mẫn cảm nên nên khẩn trương, dù sao trước đó anh cũng chưa từng thấy cô một mình ra cửa.
Anh nhẹ giọng an ủi nói: "Nhà Thẩm đoàn trưởng ở ngay phía trước, chị dâu kia rất tốt, hai người hẳn là có thể đi cùng nhau.”
Nhan Chiêu Nhược lắc đầu: "Không cần, em đi với Bàng Thúy là được.”
“Thật sự không cần?”
"Không cần." Nhan Chiêu Nhược tiếp tục cười với anh.
Tần Sùng Vũ bị cô cười, lộ vẻ nghi hoặc, lại cảm thấy có phải cô sắp ra đảo không nên tâm tình mới tốt như vậy, liền nói: "Vậy em đi ra ngoài đi dạo một chút đi, nhưng cũng không nên đi lung tung, nhìn thấy chỗ nào nhiều người liền tránh đi, mua mực xong thì để Bàng Thúy mua quần áo để mặc cho lần xem mắt tới.”