Chương 7

Đi bên ngoài đường lâu, chân lạnh lẽo, Nhan Chiêu Nhược run rẩy rửa mặt xong lập tức chui vào trong chăn.

Tần Sùng Vũ khóa trái cửa phòng ngủ đi vào, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn, khí chất cả người có vẻ dịu dàng hơn ban ngày một ít.

Anh vén chăn lên giường từ bên kia, cởi đồng hồ đeo tay xuống điều chỉnh thời gian, không tắt đèn, nằm xuống xoay người về phía cô, cánh tay dài đưa vào trong chăn chậm rãi muốn cởi nút áo ngủ của cô. Nhan Chiêu Nhược hoảng sợ, vội vàng đưa tay chắn trước ngực.

Tối hôm qua không phải mới làm à, nay lại làm nữa sao.

Rốt cuộc là vừa mới sống lại, hiện tại cô nhìn khuôn mặt quá trẻ tuổi của Tần Sùng Vũ còn có chút không quen, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh bên đầu, hô hấp của cô cũng loạn vài phần.

Nhưng nếu đã quyết định ly hôn, cô phải cố gắng không để mình mang thai.

Nhan Chiêu Nhược nghiêng mặt sang một bên, tránh cọ đến khuôn mặt của anh, nhỏ giọng nói: "Ngày mai em phải ra ngoài một chuyến, chúng ta ngủ sớm đi.”

Tần Sùng Vũ chống tay trên đỉnh đầu cô, tầm mắt đảo qua hàng mi dài hơi run rẩy của cô, lại theo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trơn bóng, rơi vào vành tai đỏ bừng của cô, đầu nhịn không được cúi xuống dùng chóp mũi cọ cọ hai má cô.

"Em đi đâu vậy?" Anh yên lặng hỏi.

"Mực của em hết rồi, phải ra ngoài mua."

Tần Sùng Vũ dừng động tác lại, nhưng không rời đi: "Một mình em ư?”

“Vâng." Nhan Chiêu Nhược bị đám râu mới nhú trên cằm anh cọ ngứa ngáy, muốn gãi, ngón tay giật giật nhưng nhịn xuống.

"Bên ngoài còn đang loạn, em đi ra ngoài một mình như thế thì quá nguy hiểm." Tần Sùng Vũ trầm mặc một chút: "Ngày mai để Bàng Thúy đi cùng em, lỡ có chuyện gì cũng có người trở về báo tin.”

Anh vừa dứt lời, liền thấy đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, đối với chút tâm tư của phụ nữ như cô, anh không khỏi có chút buồn cười, lại không dám thật sự cười ra chọc cô không vui.

"Vậy ngày mai anh giúp em hỏi một chút, xem có chị dâu nào cũng đi ra ngoài mua đồ hay không, để em đi cùng."

Anh nói chuyện làm việc luôn dứt khoát, nếu Nhan Chiêu Nhược không muốn vì mấy chuyện nhỏ này gây sự với anh nên gật đầu đồng ý. Kết quả vừa khẽ động, anh liền bá đạo cúi đầu chặn môi cô lại.

Cái giường này hơi nhúc nhích một chút liền vang lên tiếng ốc vặn, Nhan Chiêu Nhược bị giữ cổ tay, môi bị chiếm lấy, mái tóc mềm mại tán loạn trên gối.

Trong lúc hỗn loạn, cô không nhịn được nghĩ thầm, Tần Sùng Vũ từ thanh niên đến trung niên, ở việc này vẫn luôn nhiệt tình như thế, hoàn toàn không thay đổi...

-

Buổi sáng thức dậy rửa mặt xong, Nhan Chiêu Nhược cầm gương không nhịn được lại nhìn thêm vài lần, khuôn mặt mềm mại đến mức có thể bóp ra nước, khóe mắt không có một nếp nhăn, trong con ngươi cũng còn có ánh sáng, mà không phải đầy tê dại cùng mệt mỏi. Cho dù tâm tình có đè nén, nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi này, trong nháy mắt tâm tình cũng sung sướиɠ hẳn lên.

Những đến khi nhìn thấy trên cổ trắng mịn xuất hiện một vệt đỏ, rốt cuộc da mặt cô mỏng, tay run lên, vội vàng chột dạ kéo cổ áo che lại.

Vừa vặn một người nào đó đi ngang qua sau lưng, bị người ta dùng ánh mắt ẩn giấu bất mãn liếc mắt một cái, đối phương vẻ mặt khó hiểu.

Lúc ăn sáng, Bàng Thúy chỉ luộc một quả trứng gà, xấu hổ nói: "Tuyết rơi quá lạnh, gà cũng không đẻ trứng nữa, chỉ có một quả này.”

Nói xong đặt trứng gà ở trước mặt Tần Sùng Vũ.

Tần Sùng Vũ: "..."

Sau khi ăn sáng xong, quả trứng gà bị lẻ loi trên bàn không ai để ý, Bàng Thúy trào phúng hừ với Nhan Chiêu Nhược, ném vào trong giỏ mang về phòng bếp.

Tần Sùng Vũ quay đầu nói với Nhan Chiêu Nhược: "Em còn muốn lấy gì không, chúng ta trước tiên đến nhà Thẩm đoàn trưởng hỏi một chút, xem chị dâu có đi không.”

Mua đồ phải có đủ phiếu, Nhan Chiêu Nhược lên lầu lấy, vừa mới xoay người, Bàng Thúy liền nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp chui ra.

“Anh, hai người đi đâu đấy?”

Tần Sùng Vũ nói chuyện Nhan Chiêu muốn ra ngoài mua mực, Bàng Thúy vội vàng cởi tạp dề trên người: "Em cũng muốn đi!”

“Em đi làm gì?” Tần Sùng Vũ sắc mặt nhàn nhạt: “Em thiếu cái gì, nói chị dâu em mua về là được.”

“Cô ta tiêu rất nhiều, em phải đi để ý cô ta một chút, nếu không tiêu hết tiền thì làm sao bây giờ?" Bàng Thúy hợp tình hợp lý nói.

Giữa hai mày Tần Sùng Vũ giật giật: "Cô ấy kiếm được tiền muốn tiêu như thế nào, không cần em quan tâm nhiều như vậy.”

“Mặc kệ, em cũng muốn đi!” Bàng Thúy vặn vai dậm chân, dùng dằng lăn lộn.

Tần Sùng Vũ mơ hồ muốn nổi giận, nhưng há miệng còn chưa kịp lên tiếng, Nhan Chiêu Nhược lại đứng ở cầu thang nói chuyện.

"Để cho cô ta đi theo đi." Nói xong cô đi lên.

Tần Sùng Vũ hít sâu một hơi, quay đầu đi vào trong viện, Bàng Thúy thấy thế đuổi theo.

Cô ta hạ giọng nói: "Anh, tiền anh kiếm được đều giao cho cô ta quản lý, trong tay cô ta cầm nhiều tiền như vậy, hai người lại không có con, lỡ như cô ta bỏ chạy thì làm sao bây giờ? Em đi để ý cô ta giúp anh!”

Tần Sùng Vũ làm lơ lời cô ta nói, cố gắng đè lửa xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh đang định giới thiệu cho em một đối tượng, qua hai ngày đối phương sẽ đến nhà xem mắt, nếu em muốn đi ra ngoài, liền mua quần áo cho mình đi, ăn mặc cho đàng hoàng.”