Đúng như phó phu nhân nói, khi Nhan Chiêu Nhược và Phó Yên vội vàng chạy tới xã, đứng trước cửa mới có khoảng mười người, đều đang nghe lãnh đạo trường phụ trách phổ biến để hiểu rõ chuyện tham gia kỳ thi đại học.
Hai người đứng ở bên cạnh nghe một hồi, đại khái hiểu rõ chi tiết cụ thể, Nhan Chiêu Nhược cũng phù hợp với điều kiện báo danh, liền lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu ra, cùng Phó Yên đi vào báo danh.
Hai người là người đầu tiên đăng ký trên đảo này, giấy tờ lại được chuẩn bị đầy đủ, rất nhanh lãnh đạo phụ trách liền làm xong tư hồ sơ đăng ký thi, cũng nói cách kỳ thi đại học chỉ còn lại một tháng, để mấy người trở về tranh thủ thời gian ôn tập.
Tim Nhan Chiêu Nhược đập nhanh hơn, một tháng, ý chí chiến đấu của cô mới nhen nhóm lên lập tức bị hắt một chậu nước lạnh, thật không biết một tháng cố gắng, kết quả thi ra sẽ như thế nào.
Từ công xã đi ra, Nhan Chiêu Nhược và Phó Yên đều không dám chậm trễ nữa, hận không thể lập tức bay về ôn tập, lại bị cô gái trẻ tuổi mặc áo blouse trắng gọi lại.
"Thật ngại quấy rầy một chút, vừa rồi tôi thấy hai người đi vào báo danh, tôi cũng muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng còn chưa bắt đầu ôn tập, cho nên muốn hỏi hai người ôn tập thế nào, tài liệu ôn tập tìm ở đâu?"
Cô gái trẻ tươi cười, Nhan Chiêu Nhược cảm thấy cô ta có chút quen mắt, sau khi nhìn lướt qua chiếc áo blouse trắng trên người cô ta, nhớ tới vị nữ bác sĩ mới gặp ở trên thuyền kia nhưng không nhớ rõ tên cô ta là gì.
Nhan Chiêu Nhược sốt ruột trở về, cũng không thể không dừng lại: "Hôm nay tôi mới bắt đầu ôn tập, những thứ học lúc trước đã nhiều năm không xem lại, cho nên cũng chủ muốn báo danh tham gia thử một lần, nếu không thi đậu, vậy thì chỉ có thể sang năm thi lại.”
Úc San San vươn tay tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Úc San San, là bác sĩ vừa được điều tới hòn đảo này.”
Nhan Chiêu Nhược và Phó Yên bắt tay cô ấy, cũng đều tự giới thiệu.
Úc San San cười cười: "Hai người là hai chị em sao, nhìn rất giống nhau.”
Nói xong, Úc San San nhìn thoáng qua Phó Yên, ánh mắt lại rơi vào trên người Nhan Chiêu Nhược. Cô ta không nghĩ tới nơi hải đảo hẻo lánh này lại còn có một vị đại mỹ nhân như vậy, chỉ nhìn khí chất cũng biết không phải người bình thường rồi, ăn mặc lại càng xinh đẹp sáng sủa, làm cho cô ta không nhịn được nhìn thêm vài lần. Vừa rồi cô ta muốn tìm người hỏi chuyện ôn thi, sau khi xem một vòng, liền chú ý tới Nhan Chiêu Nhược, cảm thấy người như vậy cũng báo danh tham gia thi đại học thì chắc chắn tư liệu ôn tập sẽ tốt hơn người khác, nói không chừng còn có thể kết bạn với cô ta nên liền chủ động lên đây chào hỏi.
Phó Yên nhanh chân, ôm cánh tay Nhan Chiêu Nhược giải thích: "Chị ấy là chị dâu của tôi, cũng là…. tiếng Anh của tôi..."
Lời còn chưa dứt, Phó Yên bỗng nhiên bịt miệng lại.
Cô bé mới nhớ tới lúc trước khi Nhan Chiêu Nhược đồng ý làm giáo viên cho cô bé, cha mẹ từng cảnh cáo, thân phận của Nhan Chiêu Nhược có chút nhạy cảm, cho nên không thể nói ra chuyện làm giáo viên cho cô bé.
Nhưng Úc San San vẫn là nhanh nhạy chú ý tới cái gì đó.
Tiếng Anh?
Ý cười của cô ta đối với Nhan Chiêu Nhược càng sâu hơn vài phần.
Biết tiếng Anh, điều đó chứng tỏ bối cảnh gia đình khẳng định không tầm thường, nói không chừng chồng của Nhan Chiêu Nhược, hoặc cha mẹ là nhân vật lợi hại gì?
Nhưng cô ta lại phát hiện trên mặt Nhan Chiêu Nhược vội vàng hiện lên chút vội vàng, tựa hồ muốn che dấu cái gì đó.
Úc San San đến từ nơi hẻo lánh, cha mẹ trọng nam khinh nữ, đặt tất cả tiền bạc và tinh lực trong nhà đều bồi dưỡng anh trai cô ta. Vì không muốn lặp lại số mệnh của mẹ và những người phụ nữ xung quanh gả gà theo gà, gả chó theo chó nên cô ta vừa làm vừa học việc ở một phòng khám nhỏ, chịu không biết bao nhiêu khổ sở mới có thể thoát ra, nhưng không nghĩ tới rất nhanh lại được cấp trên phân đến hòn đảo hẻo lánh hẻo lánh này. Cô ta cho rằng đời này mình cũng cứ như vậy, ai ngờ đột nhiên truyền đến tin tức khôi phục thi đại học. Mặc dù biết trình độ văn hóa của mình rất thấp, nhưng cô ta vẫn muốn nắm bắt cơ hội này, bất kể như thế nào cũng phải thi được đại học.
Trong lòng cô ta rất khinh thường người như Nhan Chiêu Nhược vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà tư bản. Nhưng vừa rồi nghe nói kỳ thi đại học năm nay phải thi tiếng Anh, mà cô ta không biết gì về tiếng Anh, vừa lúc Nhan Chiêu Nhược hiểu tiếng Anh, trước mắt vì thi đại học, nhịn một chút cũng không có gì to tát. Dù sao thời gian không đợi người, cô ta đành phải bất chấp nhiều như vậy.
Nụ cười trên mặt Úc San San vẫn không thay đổi nhưng nhiệt độ trong mắt lại lạnh đi vài phần. Cô ta muốn làm quen với Nhan Chiêu Nhược, thử xem có thể cùng nhau ôn tập không, đợi đến khi đã quen, cô ta lại nhờ Nhan Chiêu Nhược dạy tiếng Anh, nếu không được thì cho cô ta mượn tài liệu ôn tập xem cũng được.
Nhưng vừa rồi Phó Yên biết mình nói lỡ, lại sốt ruột trở về ôn tập, liền khoát tay áo, lôi kéo Nhan Chiêu Nhược xoay người sải bước rời đi.