Chương 27

Úc San San cắn môi nhìn bóng lưng hai người, quay đầu nhìn thấy cách đó không xa có một bà thím xem náo nhiệt, liền đi qua thăm dò hỏi có biết hai người Nhan Chiêu Nhược là ai hay không.

Bà thím thấy cô ta mặc áo blouse trắng, muốn làm quen, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Cô gái mặc áo đen thì tôi không biết, người nhỏ bé kia, là con gái nhà Phó sư trưởng, bác sĩ cô tìm hai người họ có việc sao?”

Úc San San thuận miệng nói qua loa hai câu rồi vội vàng rời đi.

-

Cả sáng Nhan Chiêu Nhược ở nhà họ Phó, vào buổi trưa, Phó phu nhân không cho cô về nhà, giữ cô ở lại ăn trưa và ăn tối cùng.

Mãi cho đến khi trăng sáng treo lên cao, Nhan Chiêu Nhược học cả ngày mới xong, đầu óc trở nên mơ màng về nhà.

Lúc về đến nhà. Tần Sùng Vũ còn chưa về, chắc trong quân có chuyện. Cô cũng không quá để ý, cầm đồ ngủ đi rửa mặt xong, Tần Sùng Vũ mới trở về.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đầy vẻ mệt mỏi, anh hỏi: "Em đi đăng ký chưa?"

Nhan Chiêu Nhược: "Rồi ạ, em và Phó Yên là người đầu tiên báo danh.”

Nói xong vào phòng vệ sinh bật đèn, cầm cốc lấy nước đánh răng, Tần Sùng Vũ vào phòng bếp cầm hai đôi đũa đi ra.

"Hôm nay trong quân có việc bận, anh về, cơm trưa và cơm tối em ăn như thế nào, tự mình làm hả?"

"Không, mẹ Phó Yên mời em ở lại nhà bà ấy ăn cơm, nhiệt tình quá, em không tiện từ chối, ngày mai về nấu cơm ăn vậy."

Tần Sùng Vũ nói: "Anh tưởng em ăn cơm tối không ngon nên mang theo hai món ăn và cơm trở về, em có muốn ăn thêm không?”

Bị anh hỏi như vậy, Nhan Chiêu Nhược cũng cảm thấy có chút đói bụng.

Kỳ thật cô ăn cơm tối ở nhà học Phó không ít, nhưng hôm nay dùng não quá độ, tiêu hao tương đối lớn, trễ như vậy còn muốn ăn, có thể lộ ra sức ăn của cô quá lớn, miệng thèm ăn gì đó không?

Nhiều năm như vậy, đối với quy củ làm thế nào làm một thục nữ, tư tưởng của cô vẫn không dễ dàng thay đổi.

Ngẩng đầu nhìn Tần Sùng Vũ đứng ở cửa toilet, thấy sắc mặt anh bình thường, không giống như vì cô nói cái đó nên tỏ ra gì đó, liền ra vẻ rụt rè do dự hai giây, mới buông cái cốc đánh răng xuống.

"Nếu anh đã lấy về, vậy thì ăn một chút đi. Đồ ăn để đến ngày mai mới ăn thì sẽ không ngon nữa.” Cô nhẹ nhàng giải thích.

Tần Sùng Vũ ừ một tiếng, đi theo cô vào phòng khách, ở nơi cô không nhìn thấy, đôi môi mỏng nhếch lên một chút, lại nhanh chóng biến mất.

Đồ ăn vẫn còn nóng, Nhan Chiêu Nhược vừa ngửi thấy mùi thơm, bụng càng đói hơn. Sau khi ngồi xuống thấy Tần Sùng Vũ ăn rất ngon, liền ăn từng ngụm nhỏ.

Cơm nước xong Tần Sùng Vũ thu dọn bát đũa, bảo cô đi rửa mặt.

Nhan Chiêu Nhược đã không còn sức khách khí với anh nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đợi đến khi vào phòng ngủ bôi kem dưỡng da, Tần Sùng Vũ đã rửa sạch xong.

Tốc độ tắm rửa của anh luôn rất nhanh gọn, Nhan Chiêu Nhược đã quen rồi.

Hai người lần lượt nằm trên giường, cô điều chỉnh góc gối, tắt đèn bàn muốn đi ngủ, đột nhiên nghe anh hỏi: "Sau này em dự định học chuyên ngành gì?"

Nhan Chiêu Nhược nhắm mắt trả lời: "Nếu có thể thi đậu thì cứ tiếp tục học tiếng Anh đi. Mấy năm nay em vẫn dịch tiểu thuyết, học cái này có thể dễ dàng hơn một chút.”

Tần Sùng Vũ im lặng trong bóng đêm một lát, ngay khi cô sắp ngủ, mới nói: "Nghe chiến hữu của anh nói, bọn họ đặt sữa cho con mình, có thể bổ sung dinh dưỡng. Bây giờ em vừa phải làm việc vừa phải học tập, cần phải bổ sung thêm chút dinh dưỡng, nếu không sẽ không trụ được mất. Ngày mai anh sẽ tìm người đặt giúp em đặt một hộp.”

Nhan Chiêu Nhược ừ đại một tiếng, anh bỗng nhiên xoay người tiến lại gần, bàn tay to vươn vào trong từ khe hở ngực áo ngủ của cô, bao phủ một bên.

Có đôi khi anh ngủ, tay sẽ theo thói quen đặt trên người cô như vậy, Nhan Chiêu Nhược đã quen rồi, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút vi diệu. Cô nghĩ thầm anh cho cô uống sữa bổ sung, nhưng vì sao sau khi đặt tay lên người cô mới nói một câu như vậy?

Sau đó cô nghe thấy ở bên tai, giọng nói khàn khàn của anh: "Uống thêm chút sữa, bổ sung thật tốt.”

Vừa nói anh còn vừa nhéo vài cái.

Nhan Chiêu Nhược lập tức tỉnh lại, tức giận.

Cô tức giận xoay người, đưa gáy về phía anh: "Anh chê nhỏ sao còn không lấy tay ra!”

Tần Sùng Vũ sửng sốt vài giây, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, hơi nóng thở ra phun ra bên tai cô.

"Anh không có ý đó."

Nhan Chiêu Nhược lại không tin, ý anh chính là như kia!

Nhìn ban ngày anh ít nói, một bộ dáng chính nhân quân tử, nhưng kiếp trước bọn họ kết hôn bao nhiêu năm, đối với một phương diện nào đó của anh cô cực kỳ hiểu rõ.

Người đàn ông này trong chuyện đó một chút cũng không đứng đắn, vừa tham lam vừa xấu xa, cô nhớ tới một màn kia đều hận không thể tìm một khe hở chui vào.

Đúng là người biết mặt không biết lòng mà. Trước kia khi bọn họ chưa kết hôn, có như thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được người đàn ông bị cô gọi là anh mấy năm, đối với cô ôn hòa giữ lễ, trong chuyện đó lại như thế...

Dù sao ở bên nhau bao nhiêu năm, cô cũng không có cách bài thản nhiên đối mặt với anh trong những chuyện này.