Chương 25

Sau khi ăn sáng xong, Nhan Chiêu Nhược đứng dậy thu dọn bát đũa, Bàng Thúy từ trên lầu đi xuống.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết bữa sáng là do anh trai tôi làm!” Cô ta đứng trên bậc thềm cầu thang, nhìn chằm chằm Nhan Chiêu Nhược.

Nhan Chiêu Nhược nhếch môi cười với cô ta, tỏ vẻ lười đáp lại cô ta.

Ngày hôm qua sau khi trải qua việc công khai xử phạt không khói thuốc súng, trong lòng đã không dám coi Nhan Chiêu Nhược là người dễ bị bắt nạt nữa, thấy Nhan Chiêu Nhược trào phúng cô ta không giận mà cười, khí thế lại yếu thêm ba phần, huống chi Tần Sùng Vũ còn ở trong phòng khách, cô ta lại càng không có gan gây sự nữa.

"Sau khi tôi đi rồi, cô không được để anh trai tôi nấu cơm nữa, bằng không truyền ra ngoài không được để người ta chê cười chết." Cô ta lo lắng dặn dò, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt Nhan Chiêu Nhược: "Hầu hạ anh trai tôi thật tốt, có nghe thấy không?”

Nhan Chiêu Nhược phục bộ não to bằng hạt gạo của cô ta, rõ ràng đêm qua mới khóc nói mình là người làm ở trong nhà này, hôm nay lại vội vàng quan tâm lung tung.

Nhan Chiêu Nhược đặt mấy cái chén, đũa đặt lên bàn cơm, mỉm cười nói: "Anh ấy có tay có chân, người lớn như vậy vì sao phải hầu hạ, đói bụng sẽ không tự mình làm, bây giờ nam nữ bình đẳng với nhau rồi, xem ra tư tưởng của cô vẫn không đủ tiến bộ nhỉ?”

Bàng Thúy kiêu ngạo nhất chính là niềm tin kiên định của cô ta đối với nhà nước, lúc này bị nghi ngờ không đủ tiến bộ, lại bị Nhan Chiêu Nhược nắm lấy được chuôi nói nên nhất thời nghẹn đến một câu cũng không nói nên lời, mà Tần Sùng Vũ ở bên kia thấy cô ta bị trêu chọc cũng không có ý muốn há miệng nói đỡ. Cô ta tức giận nhấc mấy túi đồ nặng của mình, quàng lên vai: "Tôi nói không lại cô, xem sau khi tôi đi rồi, cô có thể chà đạp cái nhà này thành cái dạng gì!”

Sau đó mắt đỏ mắt quay đi không ngoảnh đầu lại.

Nhan Chiêu Nhược quay đầu nhìn Tần Sùng Vũ, anh không nhanh không chậm thay giày, cũng ra cửa, xem ra là không có ý định đi tiễn Bàng Thúy.

Trong nhà trong nháy mắt chỉ còn lại một mình cô, Nhan Chiêu Nhược a một tiếng, nhịn không được ngâm nga bài hát.

Dọn dẹp nhà cửa xong, Nhan Chiêu Nhược liền đi đến nhà họ Phó, hai người đã thương lượng xong, ban ngày sẽ cùng nhau ôn tập, buổi tối cô lại dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên.

Nhà bọn họ cách nhà họ Phó phải đi bộ hơn mười phút, tuy rằng ngày hôm qua không ít hàng xóm đều biết cô là vợ của Tần Sùng Vũ, nhưng sau khi đi ra ngoài một khoảng cách, có rất nhiều người còn chưa từng gặp qua cô.

Hôm nay trời quang đãng, Nhan Chiêu Nhược buộc tóc buộc sau đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài tuyết trắng, bên ngoài mặc một bộ áo gió màu đen thắt eo, bên trong là áo sơ mi nữ màu trắng phối hợp với áo gile dệt kim màu xám, chân đi một đôi giày cổ ngắn màu đen, cả người toát ra vẻ trí thức dịu dàng, tựa hồ khác biệt hẳn với nơi hải đảo hơi lạc hậu tẻ nhạt này.

Thấy rất nhiều người đi ngang qua đều quay đầu nhìn lại, Nhan Chiêu Nhược mới ý thức được cách ăn mặc như vậy của mình có chút quá bắt mắt. Cô đã lâu không ra ngoài ban ngày, buổi sáng lúc lấy quần áo từ trong tủ quần áo, trong đầu chỉ nghĩ hôm nay sẽ bắt đầu ôn tập, mải vui sướиɠ dẫn đến quên mất phải thu liễm một chút, nơi này dù sao cũng không phải là thành phố lớn như Ân Đông.

Nhưng đã đi được một nửa nên cô đành phải tỏ ra thản nhiên, nhưng bước chân vẫn không khỏi tăng nhanh một chút.

Ngay lúc sắp đi tới nhà họ Phó, loa hải đảo bỗng nhiên vang lên.

"Thông báo cho mọi người một thông tin quan trọng, theo "Công văn của Bộ Giáo dục về công tác tuyển sinh đại học năm 1977" và "Công văn về việc tuyển sinh sau đại học trong các trường cao đẳng và đại học"... Quyết định khôi phục hệ thống thi đại học trong năm nay!!! Đối với các đồng chí quan tâm đến kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay lập tức mang theo chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu đến xã để đăng ký! Lại nói lại lần nữa..."

Nhan Chiêu Nhược dừng bước, kinh ngạc nghe thanh âm đinh tai nhức óc này, tim đập như trống.

Cuối cùng ngày này cũng đến.

Nương theo gió biển nhẹ nhàng, xa xa không ngừng truyền đến tiếng động phấn chấn của mọi người, cô không khỏi nhếch môi.

Đến nhà họ Phó, quả nhiên Phó Yên cùng Phó phu nhân hoan hô niềm vui sướиɠ khi rốt cuộc cũng khôi phục kỳ thi đại học này, thấy cô đến, liền chạy tới ôm lấy cô vừa ôm vừa nhảy, Phó phu nhân kinh hãi vội vàng tới kéo con gái ra, để cho cô nhóc không được vô lễ.

Nhan Chiêu Nhược cười nói: "Không có việc gì, em cũng đang phấn khởi.”

Phó Yên: "Cô Nhan, chúng ta mau đến xã báo danh đi, em sợ chậm một chút sẽ có nhiều người quá, không chen vào được.”

Phó phu nhân nói: "Trên đảo này mới có mấy người học trung học, yên tâm đi, sẽ không có nhiều người như vậy đâu.”

Nhưng chính là như vậy, lòng Phó Yên nóng như lửa đốt, một bộ dáng e sợ đi chậm sẽ làm chậm trễ cô báo danh.

Nhan Chiêu Nhược nói: "Được rồi, nhưng chị không mang theo chứng minh thư, phải trở về lấy.”

“Cô Nhan em sẽ đi cùng cô, sau đó hai chúng ta lại cùng nhau đi đến công xã!” Phó Yên nói xong xông lên lầu lấy giấy tờ tùy thân của mình.