Chương 22

Nhan Chiêu Nhược còn đang âm thầm xấu hổ vì câu trêu chọc vừa rồi của anh, lúc riêng tư cũng không thấy anh nói những lời mập mờ như vậy, vừa rồi ở trước mặt người ngoài lại làm gì như vậy, hại cô bị Phó Yên cười vào mặt!

Nghe vậy cô không yên lòng trả lời một câu: "Dạy một hồi như vậy, em có mệt gì không?”

Giọng điệu nghe có vẻ lạnh lùng, Tần Sùng Vũ cho rằng cô còn đang tức giận vì chuyện của Bàng Thúy, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Anh không nghĩ tới Bàng Thuý lại làm ra chuyện này, vừa rồi ở nhà anh đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy biết mình đã làm sai.”

Nhan Chiêu Nhược phục hồi tinh thần lại, cho rằng anh lại muốn nói đỡ Bàng Thúy, liền rũ mắt nhìn mặt đường gồ ghề dưới chân, không có lên tiếng.

"Ngày mai anh sẽ nói rõ ràng với Trịnh Đông Hổ, Bàng Thúy chưa từng làm loại chuyện này thì còn tốt, nếu đã làm vậy thì không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tuy anh quan tâm hôn sự của Bàng Thúy, nhưng cũng không thể vì để cho cô ấy gả ra ngoài, liền lừa gạt anh em tốt của mình, tiếp tục đi tác hợp hai người bọn họ.”

Nhan Chiêu Nhược cả kinh ngẩng đầu lên: "Bàng Thúy biết không phải sẽ bị tức chết sao?”

Cái này cũng quá tuyệt đi, tuy tâm đặt ở trên người chồng của người khác là hành vi không bình thường, nhưng để Tần Sùng Vũ vì bảo vệ vợ đối đãi với em gái mình như vậy, cô có chút khó có thể tưởng tượng.

Tần Sùng Vũ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ thở dài nặng nề, hiển nhiên lần này thật sự cảm thấy thất vọng với Bàng Thúy.

Nhan Chiêu Nhược nhìn lướt qua sườn mặt hắn, thấy sắc mặt anh u ám, đúng là hạ quyết tâm, không phải đang dỗ dành cô.

Cô nhíu mày, cũng không cảm thấy anh làm như vậy có bất cứ chỗ nào đáng để cô vui vẻ, ngược lại bắt đầu thấy đau đầu.

Lúc cơm tối Bàng Thúy khóc lóc muốn rời đi, thật sự sẽ rời đi sao?

Nếu như chỉ là cãi nhau một chút, sau đó Bàng Thúy vẫn tiếp tục ở nhà, vậy mấy tháng kế tiếp, hai người lại sớm đấu đá nhau, hơn nữa nói không chừng Bàng Thúy còn quá đáng hơn trước, bởi hôm nay cô đã vạch trần lời nói dối của Bàng Thúy trước nhiều người như vậy.

Khi cô đang miên man suy nghĩ, Tần Sùng Vũ thở dài xong nói tiếp: "Tiếp tục để cô ấy ở đây cũng không phải là cách, anh sẽ nghĩ cách đưa cô ấy về nhà bên Ân Đông, bằng không bên này sẽ không được bình yên.”

Anh nói có chút uyển chuyển, nhưng Nhan Chiêu Nhược có thể nghe hiểu, trước mặt hàng xóm Bàng Thúy tự cho mình dùng thân phận vợ của anh, anh lại đối đãi cô ta như em gái ruột, nên không thể dễ dàng tha thứ loại tâm tư này của cô ga, huống chi còn lợi dụng loại lời nói dối này để cho người ngoài nhục nhã cô.

Nhan Chiêu Nhược không muốn tham gia vào chuyện giữa bọn họ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Để cô ta trở về Ân Đông à? Anh sẽ không quan tâm đến cô ta sao?”

Tần Sùng Vũ im lặng vài giây: "Tùy cô ấy đi, anh nên thay cô ấy làm đều đã làm, cô ấy thật sự không đứng dậy được anh cũng chịu.”

Từ trong giọng nói của anh Nhan Chiêu Nhược thấy được sự thất vọng cùng nỗi cô đơn nhàn nhạt kia.

Kiếp trước dù sao cũng chung giường nhiều năm như vậy, Nhan Chiêu Nhược đối với anh vẫn có tình thân, thấy tâm tình anh như vậy cũng có chút buồn bực.

Tần Sùng Vũ có tính cách già nua giống như ông Tần, cha anh nhận nuôi Bàng Thúy, ngay cả đứa trẻ lúc đó có bối cảnh vô cùng "khó giải quyết" cũng được gia đình chăm sóc. Sau đó trước khi lâm chung, Tần Sùng Vũ nhận hai phần trách nhiệm này, Tần Sùng Vũ đồng ý sẽ chăm sóc Bàng Thúy thật tốt, nhưng đến lúc ông Tần muốn anh cưới cô làm vợ, anh im lặng một hồi lâu mới gật đầu đồng ý.

Vô luận có nguyện ý hay không, dù sao những năm gần đây, Tần Sùng Vũ rất cố gắng hoàn thành di nguyện của cha Tần, chỉ là người dù sao cũng không phải vạn năng, gia đình ba người bọn họ quá hỗn loạn, Tần Sùng Vũ lo đến bên này sẽ lo không tốt bên kia.

Trong lòng Nhan Chiêu Nhược có oán giận với anh, nhưng sẽ không thật sự mở miệng nói anh có lỗi với mình hay gì đó.

Dù sao lúc trước người ta cũng bị ép cưới cô làm vợ.

Nghĩ đến không lâu nữa, mình sẽ ly hôn với anh, Nhan Chiêu Nhược mím môi, đột nhiên lại có chút áy náy nho nhỏ, nhưng rất nhanh khôi phục lý trí, cô và Tần Sùng Vũ vẫn thích hợp làm người thân hơn, không thích hợp làm vợ chồng.

“Cẩn thận!”

Bỗng nhiên trượt chân, Nhan Chiêu Nhược ngã về phía sau, may mắn đúng lúc Tần Sùng Vũ ôm lấy eo cô, bằng không cô phải đặt mông ngồi trên mặt đất đầy bùn lầy.

Sau khi đứng vững, Nhan Chiêu Nhược thở ra một hơi: "Cám ơn.”

Cúi đầu lại phát hiện tay trái mình bị anh cầm, không buông ra, trễ như vậy hẳn là sẽ không bị người khác nhìn thấy, nhưng cô vẫn không muốn nắm tay anh.

Cô tránh vài lần nhưng không được, cảm giác cả người đều không được tự nhiên, liền nói chuyện quyết định tham gia kỳ thi đại học lần này, để dời đi lực chú ý của Tần Sùng Vũ, khiến anh buông tay mình ra.