Chương 21

Kỳ thi đại học đã dừng lại mười năm, Nhan Chiêu Nhược còn trẻ như vậy, tự nhiên chưa từng học đại học, cho nên Phó Yên mới trực tiếp hỏi như vậy.

Nhan Chiêu Nhược ngồi ở trước bàn làm việc, khuôn mặt dưới ánh đèn bàn hoàng hôn chiếu rọi càng thêm tinh xảo, nhưng trong đôi mắt cô lại có một sự tiêu điều không dễ phát hiện.

"Chị còn phải bận rộn với công việc phiên dịch, nếu thật sự lập tức thi đại học, chị không kịp ôn tập, thời gian cũng không đủ dùng, chỉ có thể sang năm lại đăng ký thi."

Phó Yên đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt sáng lên: "Kệ đi! Cô Nhan thông minh như vậy, hiện tại tranh thủ thời gian bắt đầu ôn tập, đến lúc đó báo danh tham gia thi thử một lần, xem khả năng học tập của mình như thế nào, cho dù không thi tốt, sang năm thi lại cũng có thể càng chắc chắn hơn!”

Nhan Chiêu Nhược bị cô nhóc nói ngẩn người, không nói gì.

Phó Yên lại rất kích động, ôm lấy cánh tay cô làm nũng: "Cô thử đi, về sau ban ngày cô cũng tới đây, dù sao em ở nhà ôn tập một mình cũng rất chán, đến lúc đó có chỗ nào không hiểu hai chúng ta trao đổi với nhau, được không?”

Cô bé là một cô gái nhỏ vừa mới trưởng thành, nghĩ đến cái gì liền kích động ngồi không yên, Nhan Chiêu Nhược đã sớm không còn tâm tính trẻ tuổi như vậy cũng bị nói đến nhiệt huyết sôi trào.

Nhan Chiêu Nhược nói: "Nhưng trong tay chị không có sách và tư liệu để ôn tập, chỉ có thể mượn của em”

“Cái này không thành vấn đề, em cũng không thể đồng thời ôn tập tất cả các môn học được. Cô Nhan, cô quyết định phải đăng ký thi đại học có phải không?”

Nhan Chiêu Nhược chần chờ hai giây, thật sự muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay ư?

Giống như liều mạng một phen cũng không phải là không thể.

Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười, Phó Yên thấy thế vui sướиɠ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Trên đảo này có hơn mười người muốn tham gia kỳ thi đại học, nhưng thành tích học tập lại xa xa không bằng cô bé, Phó phu nhân lo lắng những người khác ôn tập với cô nhóc, sẽ khiến Phó Yên phân tâm, hiện tại tốt rồi, có Nhan Chiêu Nhược, cuối cùng cô nhóc cũng có bạn.

Nhan Chiêu Nhược bình tĩnh lại trước, tiếp tục học thêm cho cô nhóc.

Phó phu nhân không dám quấy rầy hai người, đặt hai ly sữa nóng ở bên cạnh bàn làm việc rồi yên lặng lui ra ngoài.

Xuống lầu bà ấy cầm lấy chiếc áo len được đan một nửa, ngồi xuống bên cạnh Phó sư trưởng, không nhịn được thấp giọng nói: "Tôi thấy vợ của Sùng Vũ này thật không tồi, đêm qua ngay từ đầu còn cảm thấy cô ấy nhu nhược yếu đuối, không giống bộ dáng có thể gánh vác chuyện, nhưng không nghĩ tới là không kiêu ngạo với người khác. Vừa rồi tôi đi lên nghe cô ấy nói chuyện với con gái ông bằng tiếng Anh, mặc dù không hiểu cô ấy nói gì, nhưng tiếng Anh chắc chắn rất tốt, hai mắt con gái ông toả sáng khi nhìn cô ấy!”

Phó sư trưởng hừ một tiếng: "Còn không biết cha mẹ người ta là nhân vật gì, đứa nhỏ được gia đình như vậy bồi dưỡng ra, có thể bình thường sao?”

Phó phu nhân nói: "Đáng tiếc, trong nhà xảy ra loại chuyện này, cô ấy có năng lực đến đâu cũng không có chỗ nào dám dùng, làm cô giáo cho Phó Yên cũng phải giấu giếm, tôi nhìn cũng đau lòng cho cô ấy.”

Phó sư trưởng lật một trang báo, chậm rãi nói: "Quốc gia đang rất cần nhân tài nên mới chuẩn bị khôi phục thi đại học, chờ đi, Kim Lân há lại là vật trong ao, loại người như cô ấy, sẽ không ở lại loại địa phương này lâu đâu.”

-

Học thêm kết thúc đã là mười giờ tối, bên ngoài trời đã tối đen, Phó sư trưởng là một đàn ông, không thích hợp một mình đưa Nhan Chiêu Nhược trở về, Phó phu nhân liền nói cùng Phó Yên đưa Nhanh Chiêu Nhược về, Nhan Chiêu Nhược có mang theo đèn pin, không muốn phiền toái hai mẹ con họ như vậy.

Lúc đi tới cửa, Nhan Chiêu Nhược bảo hai người dừng bước, ngẩng đầu nhìn thấy một thân ảnh cao lớn cách đó không xa đang đi về phía này, cô lập tức nhận ra, là Tần Sùng Vũ.

Cô không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tần doanh trưởng tới rồi, hai người đừng ra ngoài nữa.”

Tần doanh trưởng? Phó phu nhân chợt nghe thấy cô nói như vậy, còn chưa kịp phản ứng là ai, chờ thấy Tần Sùng Vũ đến gần, liền lập tức cùng Phó Yên bật cười thành tiếng.

"Hai người xa cách như vậy sao?" Phó phu nhân không nhịn được cười.

Tần Sùng Vũ cũng nghe thấy câu nói kia của Nhan Chiêu Nhược, sau khi đến gần đứng bên cạnh cô, trong mắt mang theo ý cười, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường lệ: "Cô ấy xa cách với tôi, tôi không xa cách với cô ấy.”

Phó Yên lui ở phía sau Phó phu nhân bị chọc đến cười ha ha.

Nhan Chiêu Nhược không nghĩ tới Tần Sùng Vũ lại còn có thể trêu chọc cô, trên mặt xấu hổ trong chớp mắt, rất nhanh khôi phục bộ sắc mặt bình thường, vẫy tay chào mẹ con Phó phu nhân rồi cùng Tần Sùng Vũ xoay người rời đi.

Trên đường trơn trượt, trời tối không thấy rõ đường, đèn pin chiếu ra ánh sáng cũng không đủ xa, tốc độ đi của hai người tương đối chậm, im lặng đi một đoạn đường, Tần Sùng Vũ lên tiếng hỏi: "Dạy thế nào, em có mệt không?”