Chương 23

Tâm tư Tần Sùng Vũ đều ở chuyện cô muốn tham gia kỳ thi đại học, bước chân chậm dần, đứng lại: "À, em nghĩ kĩ muốn học gì chưa?”

“Còn không biết có thể thi đậu hay không?” Cô trả lời.

Giọng Tần Sùng Vũ nghe có chút buồn bã như mất mát: "Trước kia thành tích học tập của em vẫn rất tốt, khẳng định có thể thi đậu, nhưng thi đậu thì phải ra ngoài đi học.”

Nhan Chiêu Nhược ừ một tiếng, muốn thừa dịp anh không chú ý lặng lẽ rút tay ra nhưng ngón tay thon dài của Tần Sùng Vũ dùng sức mạnh, lại nắm chặt cô hơn, thậm chí làm cho cô cảm thấy có chút đau.

Tần Sùng Vũ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô dưới ánh trăng mông lung, cô không chịu nhìn thẳng vào anh, hai ngày nay vẫn luôn nói chuyện với anh lạnh nhạt, chắc chắn là đã sớm biết chuyện Bàng Thúy ở bên ngoài nói dối, bị hàng xóm chỉ trỏ, đều trách anh không bảo vệ tốt cô, cho nên cô mới đột nhiên quyết định tham gia kỳ thi đại học, sau đó rời khỏi nơi này.

Anh há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng dường như giữa bọn họ chưa từng nói qua cái gì quá thầm kín, nên trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên nói như thế nào.

“Khụ khụ!”

Một trận tiếng bước chân truyền đến, kèm theo tiếng đàn ông cố ý ho khan, tiếp theo một chùm đèn pin chói mắt đột nhiên chiếu lên mặt bọn họ.

"Làm gì đấy, buổi tối ở bên ngoài lôi kéo?"

Binh lính tuần tra đêm xa xa đã nhìn thấy một nam một nữ, tiến lại gần, mơ hồ còn có thể nhìn thấy người đàn ông nắm chặt tay người kia, dường như cô gái kia như đang hơi giãy dụa, bộ dáng không quá tình nguyện.

Hai binh sĩ lấy lại tinh thần, bước nhanh lên phía trước, chiếu đèn pin trong tay lên mặt bọn họ, nghĩ muốn tập kích, để cho gã đàn ông ngừng đùa giỡn lưu manh, vội vàng buông đồng chí nữ người ta ra.

Ai ngờ sau khi nhìn rõ khuôn mặt gã đàn ông kia xong, cả người bọn họ đều không tốt.

Người lính mắt một mí không thể tin vào mắt mình: "Tần đoàn... Tần đoàn trưởng?"

Mà người còn lại coi như thông minh, lập tức đứng thẳng người hành lễ quân sự tiêu chuẩn: "Tần đoàn trưởng!”

Tần Sùng Vũ cũng không nghĩ tới lại đột nhiên gặp phải loại chuyện này, trên mặt hiện lên một chút quẫn bách, trầm giọng nói: "Ừm, các cậu tiếp tục tuần tra đi.”

Tần Sùng Vũ ở nhà ít nói, nhưng làm việc với mọi người vẫn rất ôn hòa, vào quân đội nghiêm túc hơn rất nhiều, binh lính cấp dưới không dám đùa giỡn với anh, nhưng cũng không ngăn được cái loại lá gan to da mặt lại dày.

Binh lính kính lễ kia chính là quân của Tần Sùng Vũ, cựu chiến binh, thuận buồm xuôi gió nhất leo lên trên.

Cậu ta buông tay xuống, nhếch khóe miệng lộ ra hai hàng hàm răng trắng nõn, lặng lẽ nhìn lướt qua Nhan Chiêu Nhược một cái, ngây người vài giây, cười ha ha: "Đây là chị dâu đúng không ạ, chào chị dâu!”

Nói xong chụm hai chân song song, lần nữa kính lễ, binh lính mắt một mí thấy thế cũng học theo.

Nhan Chiêu Nhược vừa rồi bị đèn pin của bọn họ làm cho hoảng sợ, vốn mặt đã đỏ rồi, bị hai người bọn họ đùa thêm, vội vàng chột dạ nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Tần Sùng Vũ, cười gật đầu: “Chào mọi người.”

Thấy Nhan Chiêu Nhược ngượng ngùng như vậy, bộ dạng lại xinh đẹp động lòng người, hai binh sĩ không nhịn được nhìn chằm chằm cô vài lần, thẳng đến khi Tần Sùng Vũ không vui làm thủ thế, ý bảo bọn họ nhanh chóng đi, bọn họ mới cười đi qua.

Đợi binh lính đi xa, Nhan Chiêu Nhược giãn khoảng cách với Tần Sùng Vũ, giữa hai người cách nhau nửa thước, bộ dạng sợ bị nắm tay, Tần Sùng Vũ biết da mặt cô mỏng, liền yên lặng đi ở một bên, sợ lại khiến cô nóng nảy tức giận.

Sau khi về đến nhà, Tần Sùng Vũ đi sau khóa trái cửa lớn: "Em lên trước đi, anh lấy một thứ.”

Hai má Nhan Chiêu Nhược còn nóng rực, hàm hồ ừ một tiếng, yên lặng lên lầu.

Đêm nay Tần Sùng Vũ ở bên ngoài cứng rắn nắm tay cô không buông, quả thực cô có chút kinh hãi. Dù sao hai người đều là người trầm tính, ngoại trừ ở trên giường thì trong lúc riêng tư cũng chưa từng thân mật như vậy, huống chi là ở bên ngoài, cho nên cô cần một chút thời gian bình tĩnh, bằng không trong đầu suy nghĩ linh tinh quá nhiều, có thể lại mềm lòng giống như kiếp trước, cuối cùng ở lại, từ bỏ ly hôn...

Cô thay đồ ngủ đi rửa mặt đến khi trở lại phòng ngủ, phát hiện Tần Sùng Vũ ngồi xổm ở cuối giường, trong tay cầm một cái búa đang sửa chân giường, tiếng rắc rắc còn rất lớn. Cô khó hiểu nhìn, bỗng nhiên nhớ tới câu nói Bàng Thuý khóc lóc nói lúc cơm chiều.

"..."

Thật vất vả khuôn mặt đỏ ửng của cô mới hết giờ lại bừng lên, cô mím môi, vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt nhìn anh một cái.

Cô trở tay đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó cắn răng nhỏ giọng nói: "Đã trễ như vậy, anh đừng sửa nữa, chờ Bàng Thúy đi rồi làm sau!”

Lúc này cầm búa sửa giường, chẳng lẽ anh không sợ để Bàng Thúy nghe thấy, lầm tưởng bọn họ sửa giường là vội vàng muốn làm chuyện xấu hổ gì, hình tượng của cô mất sạch mất!

Động tác của Tần Sùng Vũ không dừng, gõ xong đinh lại đổi thành kìm, thản nhiên nói: "Nằm lên xoay người liền vang thành tiếng, không sửa xong thì ngủ như thế nào?”