Chương 20

Anh nhìn chằm chằm cô ta vài giây, quay đầu gắp một đũa thức ăn, tiếp tục ăn.

Bàng Thúy cho rằng anh sẽ giống như trước kia, mỗi lần cô ta phạm sai lầm náo loạn muốn đi thì lập tức răn dạy cô ta một trận, sau đó sẽ giữ cô ta lại, nhưng lần này sau khi cô ta nói muốn đi, anh lại không để ý tới.

Tim cô ta đập thình thịch, do dự, len lén nhìn bóng dáng Tần Sùng Vũ: "Anh, ngày mai em thật sự đi..."

Tần Sùng Vũ cũng không quay đầu lại: "Tùy em, em đã lớn như vậy, suy nghĩ cho kỹ là được.”

Bàng Thúy nhìn người ngồi đối diện với Tần Sùng Vũ, Nhan Chiêu Nhược đang rất chăm chú ăn cơm, má phồng thức ăn, mang dáng vẻ người ngoài cuộc, quả thực chói mắt đến cực điểm. Tuy không có cười ra miệng, nhưng chắc chắn trong lòng Nhan Chiêu Nhược rất vui vẻ khi nhìn thấy Tần Sùng Vũ đối xử lạnh lùng đối đãi với cô ta như vậy?

Cô ta muốn nổi giận, nhưng nhìn lại Tần Sùng Vũ lúc này dường như hoàn toàn bị cô ta chọc giận, cô ta chưa ăn cơm tối nên đói bụng, anh cũng không nói để cô ta qua ăn một chút, Bàng Thuý muốn đóng gói hành lý một đi không trở về, vẻ mặt anh cũng coi thường, đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta hay là như thế nào?

Bàng Thúy chưa từng hoảng hốt như vậy.

Cô ta bĩu môi, vành mắt đỏ lên, bỗng nhiên khóc thuý thít.

"Được rồi! Ngày mai em sẽ đi, không bao giờ sống ở đây để cản trở đôi mắt của hai người đi! Ban ngày em phải làm việc nhà, động một chút cũng bị mắng không ngẩng đầu lên được, buổi tối còn bị giường của hai người kẽo kẹt nửa đêm ngủ không được, em tính là em gái, em chính là người ở của hai người..."

Bàng Thúy khóc lóc nói suy nghĩ trong lòng ra, càng nói càng kỳ cục.

Một hạt tiêu suýt nữa sặc vào khí quản của Nhan Chiêu Nhược, cô thống khổ ho khan vài tiếng, đỏ mặt mạnh mẽ đứng lên: "Em ăn xong rồi.”

Nói xong không để ý đến nữa, Tần Sùng Vũ sắc mặt khó coi, bỏ đũa lên lầu.

-

Nhan Chiêu Nhược một khắc cũng không muốn ở nhà, thay quần áo lấy mấy quyển sách tiếng Anh chuẩn bị cho Phó Yên ra ngoài ngay.

Đến Phó gia, mấy người Phó Yên vừa vặn ăn cơm tối xong, Nhan Chiêu Nhược trước chào hỏi Phó sư trưởng và Phó phu nhân, sau đó liền lên lầu đi vào phòng Phó Yên.

Ngày hôm qua đã kiểm tra trình độ tiếng Anh của Phó Yên, cũng xây dựng kế hoạch học thêm cho cô nhóc, Nhan Chiêu Nhược đưa cho cô nhóc vài quyển sách tiếng Anh đọc trước.

"Mấy quyển sách này, em có thể xem trong thời gian nghỉ ngơi để tăng vốn từ vựng tiếng Anh. Vốn từ vựng và nền tảng ngữ pháp của em không tệ lắm, bây giờ thiếu chủ yếu là ngữ âm cùng khả năng vận dụng viết lách nên chị sẽ tập trung giúp em nâng cao phương diện này, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta lên lớp đều dùng tiếng Anh đối thoại giao tiếp, cũng thuận tiện rèn luyện ngôn ngữ nói của em."

Nói xong Nhan Chiêu Nhược liền thay đổi ngôn ngữ, tiếng Anh tự nhiên lưu loát từ trong miệng cô truyền ra, giống như tiếng Anh vốn là tiếng mẹ đẻ của cô, hoàn toàn không nghe ra chút giọng địa phương nói tiếng Anh chút nào, khiến Phó Yên lập tức mở to hai mắt, giật mình nhìn cô, thật lâu không cách nào hoàn hồn.

Tối hôm qua khi Nhan Chiêu Nhược tới, Phó Yên cũng không nghe cô nói tiếng Anh, hiện tại chợt nghe được, cái loại rung động lần đầu tiên được chính tai nghe thấy tiếng Anh có thể nói lưu loát tự nhiên như vậy là rất mãnh liệt:

"Chị dâu... Nếu không em vẫn gọi chị là cô Nhan đi." Phó Yên ngượng ngùng lè lưỡi: "Tiếng Anh của cô nghe cũng giống như người bản xứ trong băng, giỏi hơn nhiều so với giáo viên tiếng Anh của trường trước kia của em, cô Nhan luyện như thế nào đấy ạ?”

Nhan Chiêu Nhược cười: "Cha mẹ chị đều đi du học nước ngoài, chị được hai người học dạy, thế hệ của bọn họ năng lực ngoại ngữ đều rất tốt.”

Khi đó trong nhà cô có rất nhiều băng cassette tiếng Anh, cha mẹ cô còn thường xuyên mời các chuyên gia, học giả nước ngoài làm việc trong nước đến thăm nhà, cô lớn lên trong hoàn cảnh đó. Gần như là từ khi có ký ức đến nay, cô nói tiếng Anh cũng lưu loát như nói tiếng Trung bản ngữ, kỳ thật cô còn biết tiếng Nga, chỉ là không đủ tinh thông, sau đó cha mẹ gặp chuyện không may, thoát ly hoàn cảnh đó, cô không có cơ hội tiếp tục học.

Nhưng những chuyện này cô không thể nói với Phó Yên, chỉ có thể chôn sâu trong lòng.

Khả năng tiếp thu của Phó Yên rất tốt, rất nhiều kiến thức trọng tâm Nhan Chiêu Nhược chỉ cần nói một hai lần, cô nhóc có thể nắm giữ và vận dụng thuần thục, cho nên dạy cũng không tốn sức, Nhan Chiêu Nhược lần đầu tiên làm giáo viên, có thể có được học sinh xuất sắc như vậy, cảm giác rất thỏa mãn.

Dạy học hơn một giờ, hai người dừng lại nghỉ ngơi, ăn đĩa trái cây Phó phu nhân đưa lên, Phó Yên chống cằm, nghiêng đầu hỏi cô: "Cô Nhan, cô muốn tham gia kỳ thi đại học lần này không?”