Không khí trong phòng khách trong nháy mắt lại náo nhiệt lên. Tần Sùng Vũ hít sâu một hơi, vừa nói chuyện phiếm với mấy vị khách lớn tuổi như Hầu Quế Hương, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh của Nhan Chiêu Nhược. Nghĩ đến việc vì Bàng Thúy làm ra chuyện ngu xuẩn, dẫn đến mấy ngày nay cô vẫn bị hàng xóm ở sau lưng chửi rủa khinh tiện, trong lòng anh thấy rầu rĩ, co rút đau đớn. Bởi vì sóng gió của cha mẹ nên mấy năm nay Nhan Chiêu Nhược đã trải qua một ít đau khổ, nhưng sau đó ở nhà anh, lại gả cho anh, anh cùng cha đều cố gắng hết sức vì cô mà ngăn cản những lời nói lạnh lùng bên ngoài, không để cho cô chịu những khổ sở ấy, muốn che chở phần hồn nhiên kia của cô.
Nhưng lúc này cô lại bị vũ nhục không giải thích được như vậy, cũng không biết cô cũng mới vừa mới biết chuyện này giống như anh không hay là đã sớm biết, lại ngại anh là anh trai của Bàng Thúy, nên không thể làm ầm lên, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng ẩn nhẫn.
Nhan Chiêu Nhược còn đang trả lời câu hỏi hàng xóm cô và Tần Sùng Vũ kết hôn bao lâu, đã có con chưa.
Hầu Quế Hương đột nhiên tò mò hỏi: "Chiêu Nhược, ngày đó chị nghe Sùng Vũ nói em đang dịch sách, chị nghe vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc phiên dịch là làm cái gì?”
Nhan Chiêu Nhược trả lời: "Nói một cách đơn giản chính là chuyển ngoại ngữ thành tiếng Trung, dùng bút viết trên giấy là được rồi, em dịch tiểu thuyết tiếng Anh.”
“A, Chiêu Nhược còn biết tiếng Anh, thật là giỏi, chị đây ngay cả tên của mình còn không biết viết đâu."
Bọn họ mới nói Nhan Chiêu Nhược, đảo mắt lại âm thầm kinh ngạc vì cô cũng rất giỏi. Quả nhiên là cô gái có thể gả cho Tần Sùng Vũ thì năng lực cũng không thể khinh thường, không yếu đuối như bề ngoài, lần này khoảng cách với họ lại xa hơn.
Chồng Hầu Quế Hương là đoàn trưởng, bà ấy đi theo học qua mấy chữ nên rất sùng kính với người có văn hóa, sau khi hiểu rõ phiên dịch là chuyện gì, ánh mắt nhìn Nhan Chiêu Nhược càng yêu thích hơn.
"Thật lợi hại, ngày đó chị còn thấy lão Thẩm nhà chị luống cuống, viết tiếng Anh như vẽ bùa, nhìn là đau đầu, mà em còn có thể dịch sách nước ngoài sang tiếng Trung Quốc, thật tuyệt vời." Hầu Quế Hương giơ ngón tay cái lên tán dương.
Dứt lời, cầu thang truyền đến tiếng động tĩnh, Bàng Thúy cùng Trịnh Đông Hổ đi xuống.
Nhìn trên mặt hai người này đều mang theo ý cười, tựa hồ tán gẫu không tệ, Hầu Quế Hương gánh vác nhiệm vụ bà mối lập tức chuyển đề tài chuyển trở về hai người họ, muốn dốc toàn lực tác hợp đôi này với nhau.
“Xem ra hai người tán gẫu rất vui đấy. Sùng Vũ, sau này cậu phải gọi Trịnh đại đội trưởng là em rể rồi!” Hầu Quế Hương trêu ghẹo.
Trịnh Đông Hổ là một đàn ông phương Bắc thô lỗ không kiềm chế được, nhưng hôm nay lại có chút ngượng ngùng, bị bà mối vừa nói đùa, nhịn không được giơ tay gãi gãi ót, cười ha ha nói: "Còn chờ gì về sau, hiện tại trực tiếp gọi luôn đi.”
Hầu Quế Hương và hàng xóm xem náo nhiệt bị bộ dáng này của cậu chọc cười ha ha, nhưng có một số hàng xóm cười xong lại nhìn Bàng Thuý mặt đỏ như cô vợ nhỏ, nụ cười này có thêm vài phần ý vị thâm trường.
Bàng Thúy rất hài lòng với Trịnh Đông Hổ, buổi xem mắt này đối với cô ta mà nói là niềm vui ngoài ý muốn. Vốn cô ta không muốn xem mắt bởi trong mắt cô ta, không có người đàn ông nào có thể so được với anh trai Tần Sùng Vũ, cô ta muốn chăm sóc Tần Sùng Vũ cả đời. Nhưng vừa rồi sau khi đi lên, Trịnh Đông Hổ vừa mở miệng liền cười nói cô ta không giống Tần Sùng Vũ nói, cô ta hỏi anh trai nói như thế nào, Trịnh Đông Hổ cũng không trả lời, chỉ nói cô ta lớn lên rất tốt, lại hỏi một ít chuyện nhỏ bình thường cô ta đều bận rộn việc gì, thái độ rất thân thiết, làm cô ta có ấn tượng cực kỳ tốt.
Chưa từng có người khác phái nào khen cô ta như thế, tỏ vẻ tình cảm với cô ta.
Trong lòng cô ta có chút sung sướиɠ, Trịnh Đông Hổ là một đại đội trưởng, nếu gả cho người ta hình như cũng không quá tệ, dù sao sau khi kết hôn còn ở trên đảo, cách đây cũng không xa, cô ta nghĩ tuỳ thời có thể về xem Tần Sùng Vũ một chút, nếu Nhan Chiêu Nhược không chăm sóc tốt cho anh trai, cô ta cũng có thể giúp anh trai.
Nhưng ngay khi cô ta quên hết tất cả, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn, quay đầu nhìn, ánh mắt những người hàng xóm trước cửa phòng khách nhìn cô ta tựa hồ có chút... Khinh miệt, khinh thường?
Bàng Thúy run rẩy, quay phắt nhìn về phía Nhan Chiêu Nhược, phát hiện cô cũng đang nhìn mình. Đôi mắt hạnh kia mỉm cười, lại sâu thẳm làm cho cô ta mơ hồ cảm thấy lạnh người, một khắc kia Bàng Thúy bỗng cảm thấy mình giống như con mồi đang chờ làm thịt, đối phương tùy thời sẽ hạ đao sắc bén với cô ta.
Đầu óc Bàng Thúy ngẩn ra, nụ cười thẹn thùng trên mặt chợt ngưng đọng lại.