Chương 18

Bên kia Hầu Quế Hương nói một tràng, buổi xem mắt này liền kết thúc, bà ấy đứng lên, theo Trịnh Đông Hổ bắt đầu đi ra ngoài, Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược đứng dậy tiễn khách.

Hàng xóm cũng đều đi theo ra nhưng vẫn còn vây quanh cửa nhà bọn họ không chịu tản đi, không ngừng thò đầu nhìn vào trong, khiến hai gò má Bàng Thúy nóng lên, sắc mặt xanh đỏ luân phiên, mùa đông lạnh lẽo mà lưng lại đổ mồ hôi nóng hổi, hết lần này tới lần khác còn phải tiễn khách, không thể cứ như vậy xoay người trở về phòng.

Vương Quyên và Cảnh Hà chơi thân với cô ta như vậy thấy thế, cũng không dám lên tiếng, sợ dẫn lửa thiêu thân, giống như cho tới bây giờ bọn họ chưa từng giúp Bàng Thúy mắng Nhan Chiêu Nhược.

"Này tôi nói, Tần doanh trưởng, cậu không nói sớm Chiêu Nhược là vợ cậu, khiến cả đám chúng tôi còn tưởng Bàng Thúy mới là vợ cậu, cả ngày nói mấy chuyện này với cô ấy."

"Đúng vậy, vợ cậu xinh đẹp như vậy, lại có giỏi giang, cậu giấu không nói, là muốn kim ốc tàng kiều sao?"

“Tần doanh trưởng có phải sợ chúng ta bắt nạt cô ấy không, sau này để vợ anh đi ra ngoài một chút, chúng tôi hiếm khi thấy cô ấy."

Một đám phụ nữ nói chuyện không đứng đắn, nói xong liền cười ha ha, tiếng cười này truyền đến tai Bàng Thúy cực kỳ chói, rốt cuộc cô ta cũng không chịu được nữa, vành mắt đỏ hoe che mặt chạy về phòng.

Tất cả mọi người đều không để ý đến sự tồn tại của Bàng Thúy, trong chốc lát cười nói vui vẻ. Một người phụ nữ mặc áo bông màu đỏ đen nhà cách hai người không xa, tùy tiện hỏi: "Vợ của Sùng Vũ này, công việc phiên dịch của cô có bận rộn hay không? Gần đây nghe nói chính quyền muốn khôi phục kỳ thi đại học, nhưng trên đảo này không có giáo viên trung học, con trai tôi muốn tham gia kỳ thi đại học, nhưng tiếng Anh của nó đến chó cũng không ngửi được, đang chưa biết học như thế nào, cô có thể đến dạy con trai tôi không. Cô yên tâm, vé thịt vải tôi đều có, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”

Người phụ nữ mặc áo bông này vừa nói, những người hàng xóm khác trong nhà có con muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng nhao nhao phản ứng lại, muốn Cho Nhan Chiêu Nhược giúp đỡ việc học tiếng Anh, nếu cô còn thời gian, dạy thêm các môn khác thì càng tốt hơn. Dù sao Nhan Chiêu Nhược vừa nhìn đã biết trình độ văn hóa rất cao, tiếng Anh tốt như vậy, các môn khác hẳn là cũng sẽ không kém. Trình độ giáo viên trên đảo này nói chung, có thể có một giáo viên tốt là quá khó khăn.

Tần Sùng Vũ thấy mấy người đều tranh nhau muốn Nhan Chiêu Nhược làm giáo viên cho con mình, lo lắng Nhan Chiêu Nhược không ứng phó được, liền nhìn cô muốn nói giúp cô một hai câu.

Nhan Chiêu Nhược không để ý tới anh, ngượng ngùng đáp lại: "Chị dâu nếu các chị em muốn con mình học tiếng Anh, có thể đề nghị lên hiệu trưởng trường học trên đảo này một chút, xem ông ấy có thể nghĩ cách mời một giáo viên tiếng Anh tới không. Giáo viên dạy học sẽ có kinh nghiệm hơn, công việc phiên dịch của em có hạn giao nộp, quá bận rộn nên thực sự không có thời gian làm giáo viên dạy thêm, em rất xin lỗi.”

Cô nói như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy chủ ý này không tệ, nếu cô ấy không có thời gian, vậy thì cùng nhau đi tìm hiệu trưởng trường học, nhanh chóng mời một giáo viên tiếng Anh tới đây cho bọn nhỏ đến lớp quan trọng hơn.

Bọn họ túm năm tụm ba thảo luận, Nhan Chiêu Nhược thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã hoàng hôn, mùa đông trời tối sớm, cô phải nhanh chóng ăn cơm tối, sau đó còn dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên.

Đóng cửa lại, Tần Sùng Vũ nhẹ giọng hỏi: "Sao không đồng ý với họ, anh nhớ lúc trước em đã nói, nếu có cơ hội em muốn làm giáo viên.”

Nhan Chiêu Nhược sửng sốt: "Vậy à?”

Có lẽ cô đã từng nói với anh, nhưng khi đó cô vẫn chưa từng gặp qua ánh mắt khác thường của người khác, ngây thơ cho rằng mình có thể làm giáo viên dạy dỗ con người.

Nhưng mọi người trên đảo này đều không biết hoàn cảnh gia đình của cô, không biết cha mẹ cô bị phân cấp, nếu bọn họ biết, còn có thể nhiệt tình mời cô làm giáo viên cho con cái của bọn họ như vừa rồi không?

Không, không.

Nếu đã biết kết quả, cô cần gì phải làm nhiều việc như vậy, hơn nữa bây giờ cô cũng không có thời gian rảnh rỗi kia. Đồng ý chuyện của Phó Yên là bởi vì cha mẹ Phó Yên biết bối cảnh gia đình của cô, không thèm để ý chuyện này, vừa lúc cô muốn tích góp thêm chút tiền để ly hôn.

Khuôn mặt trắng nõn của cô lộ ra chút tự giễu: "Sau này nếu có cơ hội thì tính sau, bây giờ quên đi.”

Qua vài năm nữa, cha mẹ cô sẽ bị bình đảo, khi đó cô cũng ly hôn với Tần Sùng Vũ.

Trời cao mặc cho chim bay, biển rộng cá nhảy, cô sẽ đi đến một nơi mà không ai biết cô, nơi cô làm một giáo viên, và sau đó quên tất cả mọi thứ ở đây.

Tần Sùng Vũ mím môi mỏng, rũ mắt nhìn người vợ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy lúc mình không chú ý tới, cô lặng yên thay đổi rất nhiều.

Anh có bỏ qua điều gì không?