Chương 16

Cô và Tần Sùng Vũ ngồi cùng một chỗ, một người thành thục lạnh lùng, một người xinh đẹp trầm tĩnh, một người cao lớn cường tráng, một người nhỏ nhắn thướt tha, quả thực rất xứng đôi.

Nhan Chiêu Nhược bị Hầu Quế Hương nhắc đến, tựa hồ có chút thẹn thùng, đầu tiên là cười cười, giơ tay vén mái tóc dài bên tai, sau đó bất giác nhìn người đàn ông bên cạnh, giống như là đang tìm chỗ dựa của mình.

Tần Sùng Vũ quen ứng phó loại tình huống này nhiều, vẻ mặt bình thản trấn định: "Chị dâu, đây là Chiêu Nhược.”

Hầu Quế Hương tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Để cho cậu giới thiệu, cậu chỉ nói một cái tên là xong rồi hả?”

Chị ấy chậc chậc hai tiếng, lúc này mới bắt đầu đánh giá Nhan Chiêu Nhược từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm, đánh giá xong liền vỗ tay bắt đầu khoe khoang: "Ôi, tôi thật sự chưa từng thấy qua người xinh đẹp như vậy, giống như nữ minh tinh trên báo họa vậy. Khi em và Bàng Thúy tới đảo này, đúng lúc nhà chị bận rộn, mà cũng không thấy em ra cửa nên vẫn chưa thể nói chuyện với em được. Chiêu Nhược, sau này đến nhà chị dâu chơi nhiều nhé!”

Nhan Chiêu Nhược cười nói: "Được ạ chị dâu, sau này em không có việc gì sẽ đến tìm chị.”

Những người hàng xóm xem náo nhiệt ở cửa, nhất là hai người phụ nữ có quan hệ tốt với Bàng Thúy, Vương Quyên và Cảnh Hà, nghe bọn họ nói chuyện trong phòng, tất cả càng nghe càng thấy mơ hồ, càng hóng càng đầy dấu chấm hỏi.

Bọn họ đều tưởng rằng đối tượng xem mắt hôm nay là hồ ly tinh ở trong nhà Tần Sùng Vũ, cũng chính là Nhan Chiêu Nhược.

Nhưng vừa rồi người cùng Trịnh Đông Hổ đi lên, lại là Bàng Thúy.

Bàng Thúy… Không phải là vợ của Tần Sùng Vũ sao?

Nơi này lộn xộn quá, rốt cuộc đây là cái tình huống gì?

Hai tay Vương Quyên nắm tay áo, dựa vào khung cửa nhìn Hầu Quế Hương, lại nhìn Tần Sùng Vũ cùng Nhan Chiêu Nhược, rốt cục không nhịn được.

Cô đại diện cho tất cả mọi người xem náo nhiệt, đặt ra một câu hỏi sâu sắc: "Chị dâu đợi đã, người này rốt cuộc là ai?”

Hầu Quế Hương cười tủm tỉm nói: "Cái này cô còn không nhìn ra được à, đây là vợ của Sùng Vũ, không thấy người ta ngồi cùng một chỗ xứng đôi như vậy à!”

Toàn bộ phòng khách trong nháy mắt yên tĩnh vài giây, tiếp theo liền ào ào nổ tung.

“Cái gì, đây là vợ của Sùng Vũ!"

"A, thế còn Bàng Thúy là như nào. Tôi thường xuyên đứng ở bên ngoài nói chuyện phiếm với cô ấy, lúc nhắc tới Tần doanh trưởng cũng không nghe thấy cô ấy giải thích gì."

"Đúng vậy, tôi cũng tưởng vậy. Hai ngày trước nhìn thấy ai kia, vợ Tần doanh trưởng ấy, còn tưởng rằng là thân thích trong nhà bọn họ tới thăm.”

“Cô nói chuyện vớ vẩn gì đấy, ngay cả vợ người ta là ai cũng có thể nhầm lẫn."

"Hai ngày trước tôi đến nhà máy thực phẩm mua đồ ăn gặp Bàng Thúy rồi về cùng cô ấy, có ca cẩm gần đây ông nhà tôi nhiệm vụ huấn luyện nặng nề, hỏi cô ấy chồng cô ấy đâu, cô ấy nói chồng cô ấy cũng vậy..."

Không ít người bắt đầu lộ vẻ xấu hổ, trong đó có một số người bởi vì trước đó nhìn thấy Nhan Chiêu Nhược và Tần Sùng Vũ đi sát nhau quá, liền lầm tưởng Nhan Chiêu Nhược muốn quyến rũ Tần Sùng Vũ. Họ sau lưng còn mắng cô là hồ ly tinh, bây giờ lại nhìn thấy tư thái lạnh nhạt nhu mỹ của Nhan Chiêu Nhược, đều không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cũng có mấy người lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt lập tức toát ra vài phần khó chịu, nhưng ngại đang ở chỗ Tần Sùng Vũ cùng Nhan Chiêu Nhược, không tiện nói xấu Bàng Thúy nên trao đổi ánh mắt với nhau, trong lúc nhất thời không khí có chút căng thẳng.

Tần Sùng Vũ nghe mấy người nói chuyện với nhau, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự tức giận, anh không ngờ tới Bàng Thúy lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy, cũng kinh ngạc Bàng Thúy làm em gái của anh nhưng trong lòng lại dám cất giấu tâm tư thâm sâu như vậy đối với anh, lúc trước anh chỉ cho Bàng Thuý là không thích Nhan Chiêu Nhược nên mới có thể làm ra những động tác nhỏ này.

Lúc này Nhan Chiêu Nhược bưng đậu phộng hạt dưa lên bàn, đứng lên đi tới trước mặt hàng xóm, mỉm cười nói: "Thế mà lại quên cái này, đây là đậu phộng và hạt dưa ngũ vị vừa mới làm xong, em cố ý mua về chuẩn bị cho mọi người, cũng đừng khách khí, mọi người lấy nhiều một chút đi.”

Thấy hàng xóm anh nhìn tôi và tôi nhìn anh, bởi vì sau lưng mắng cô nên đều ngượng ngùng đưa tay. Cô chủ động nắm lấy một đống lớn nhét vào tay một người vợ đang bế đứa nhỏ, có một đứa trẻ thấp bé thoạt nhìn nhát gan, cô liền ngồi xổm xuống giúp nó cất đầy túi.

Có lẽ nhìn cô dịu dàng hào phóng, không khó tiếp xúc như bề ngoài, hàng xóm rất nhanh thả lỏng, cười vui một câu rồi lại một câu nói chuyện với cô.