Chương 15

Cuối cùng Tần Sùng Vũ cũng dẫn một đám người vào nhà, Bàng Thúy thấy thế lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Nhan Chiêu Nhược đứng ở một bên, hai tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, cô khống chế chính mình cố gắng không quá run.

Bàng Thúy coi cô là kẻ ngốc, cho rằng cô không biết tâm tư không thể để người khác phát hiện của cô ta, không biết những chuyện cô ta làm ở bên ngoài, sau đó mượn miệng của những hàng xóm kia nói những lời ác độc trong lòng ra, muốn đả kích khiến cô tự ti khϊếp nhược, để cho cô phải cúi đầu trước mặt cô ta, vĩnh viễn bị cô ta chà đạp.

Thế nhưng, cô ta không biết làm như vậy chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa sao? Cô ta dựa vào cái gì muốn cô tha cho hết lần này đến lần khác?

Nhan Chiêu Nhược luôn cố gắng nhịn được cái gì thì nhịn, hai ngày nay vẫn luôn nghĩ dù sao cũng phải ly hôn, cô không muốn lãng phí sức lực vào mấy chuyện ân oán trong quá khứ này, nhưng sự khoan dung của cô lại đổi lấy tên ngu xuẩn này từng bước ép sát, được một tấc tiến một thước!

Nhan Chiêu cười khẩy như thể không nghe thấy, điều chỉnh hô hấp, khi đoàn người Tần Sùng Vũ bước vào phòng khách, cô đã mỉm cười khôi phục bộ dáng dịu dàng khéo léo.

-

Tần Sùng Vũ và Trịnh Đông Hổ là bạn bè, nhưng xem mắt theo phong tục vẫn phải có bà mối, cho nên anh mời vợ Thẩm đoàn trưởng là Hầu Quế Hương đến.

Hầu Quế Hương là người phóng khoáng nhiệt tình. Trước kia khi Nhan Chiêu Nhược và Bàng Thúy chưa ra đảo, Tần Sùng Vũ làm thủ hạ của Thẩm đoàn trưởng, bà ấy không ít lần mời Tần Sùng Vũ đến nhà ăn cơm. Lần này Tần Sùng Vũ mời, tuy chưa từng làm bà mối nhưng bà ấy vẫn cực kỳ nhiệt tình.

"Vị này chính là Trịnh đại đội trưởng, bằng tuổi với Sùng Vũ, quê nhà ở phương Bắc, cha mẹ đều lớn tuổi, ở cùng anh cả, ở xa như vậy thật sự không quan tâm được, nên đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa có đối tượng. Bằng không với chức danh đại đội trưởng này, bộ dạng lại mày rậm mắt to, sớm đã không biết bao nhiêu bà mối đến cửa rồi!"

Hầu Quế Hương giới thiệu xong cho Bàng Thúy, lại giới thiệu cho Trịnh Đông Hổ. Tuy hai người này đều sớm biết tình huống của đối phương nhưng thời đại này mọi việc đều phải theo đúng trình tự, cho dù hai người đã sớm biết nhau thì cũng phải tìm người bà mối đến nói chuyện, qua xem mắt mới có thể đính hôn.

Nhan Chiêu Nhược cầm ấm trà yên lặng rót trà, Hầu Quế Hương cười tủm tỉm nhìn động tác tao nhã của cô, quay đầu nói với Trịnh Đông Hổ.

"Trịnh đại đội trưởng, đây chính là Bàng Thúy, em gái của Sùng Vũ, cậu xem này..."

Mí mắt Tần Sùng Vũ giật giật, ho nhẹ một tiếng, đưa tay chỉ Bàng Thúy ở đối diện: "Chị dâu, đây là Bàng Thúy.”

Hầu Quế Hương nhìn Bàng Thúy “A” một tiếng, vẻ mặt hơi ngập ngừng, dừng lại hai giây mới tiếp tục giới thiệu: "Đúng vậy, cậu xem em gái này lớn lên khỏe mạnh, thân thể xương cốt cũng tốt, vừa nhìn đã biết là người chăm chỉ hay làm việc. Cha cô ấy sớm hy sinh, mẹ cũng không còn, về sau cha Sùng Vũ liền nhận nuôi cô ấy, vừa hay cậu và Sùng Vũ là anh em, đây là duyên phận tốt biết bao!”

Hầu Quế Hương vắt hết óc nói chuyện, lực chú ý của những người hàng xóm xung quanh hoặc ngồi hoặc đứng xem náo nhiệt đều không đặt ở trên người hai nhân vật chính hôm nay, mà đều âm thầm nhìn chằm chằm vào Nhan Chiêu Nhược đang ngồi bên cạnh Tần Sùng Vũ.

Hàng xóm đưa mắt nhìn nhau với ánh mắt quái dị, khiến Bàng Thúy bất an, nụ cười trên mặt cô ta càng ngày càng cứng ngắc. Cô ta phát hiện mình giống như bỏ sót một chi tiết rất nguy hiểm, chính là khi mọi người vào nhà xem cô ta xem mắt thì chắc chắn sẽ biết cô ta không phải là vợ của Tần Sùng Vũ, chỉ là vừa rồi đầu óc cô ta quá loạn nên bỏ qua điểm quan trọng nhất này. Chẳng lẽ Nhan Chiêu Nhược cũng không phát hiện ra, hay là biết nhưng cố ý không nói cho mình biết. Cả người Bàng Thúy rét run, cho đến khi Hầu Quế Hương nói để cho cô ta và Trịnh Đông Hổ lên phòng trên lầu nói chuyện một chút, cô ta lập tức đứng dậy đi lên cầu thang, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô ta hít thở không thông. Trịnh Đông Hổ cho rằng cô ta đang thẹn thùng, cười cười, sải bước đuổi theo.

Hai nhân vật chính đi nói chuyện riêng, quá trình xem mắt hoàn thành được một nửa, Hầu Quế Hương không còn quá căng thẳng nữa, nhìn Nhan Chiêu Nhược cười một tiếng: "Cậu nhìn chị kìa, vừa rồi lại tưởng nhầm người này thành em của cậu, Sùng Vũ, cậu còn không mau giới thiệu hả?”

Tần Sùng Vũ từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, ngồi thẳng lưng ở chỗ đó, khí chất thanh chính. Mà Nhan Chiêu Nhược từ nhỏ ngâm mình trong thư hương lớn lên, lúc trước cha mẹ cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết với việc học hành của cô, sau này đến Tần gia, cô vẫn luôn nghiêm khắc kỷ luật mình. Cô ngồi ở chỗ đó chỉ cười không nói lời nào, khí chất cao quý thanh nhã kia cũng tự nhiên tản ra ngoài, hơn nữa cô vốn đã lớn lên cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt kiều diễm với đôi mắt long lanh, đôi môi mềm mại như anh đào. Người xinh đẹp xuất sắc như vậy lại không có một chút cao thượng, xem thường, xa cách người khác, khiến người ta vừa nhìn đã thích.