Chương 14

Nhan Chiêu Nhược cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết đều đặn: "Sắp phải gặp vị đại đội trưởng Trịnh kia, cô rất khẩn trương phải không?”

Nhan Chiêu Nhược hiếm khi nói chuyện với cô ta như bạn bè như vậy, Bàng Thúy trong lúc nhất thời lại có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hạnh trong suốt của Nhan Chiêu Nhược, chợt tỉnh táo lại. Cô ta vẫn luôn cảm thấy Nhan Chiêu Nhược là một con mọt sách không hiểu chuyện đời, đẹp thì đẹp đấy nhưng lại như gỗ. Mấy năm nay bất luận cô ta bắt nạt như thế nào, Nhan Chiêu Nhược đều lơ mơ không có quá nhiều phản ứng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nổi giận gì, có thể nói là một chút cốt khí cũng không có, cho nên cô ta hoàn toàn không cần phải đánh giá quá cao đầu óc của người phụ nữ này.

*受宠若惊: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

Hơn nữa cho dù bị vạch trần thì sao chứ, chắc chắn Nhan Chiêu Nhược không thể làm gì cô ta. Tần Sùng Vũ là anh trai cô ta, không có khả năng bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này đuổi cô ta ra khỏi nhà, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu rồi cho qua.

Về phần những hàng xóm bên ngoài, cô ta sẽ nói bọn họ hiểu lầm ý tứ của mình. Ở quê nhà cô ta, "đàn ông nhà tôi’ cũng có thể để nói anh em của mình, không chỉ là vợ mới nói như vậy, dù sao cô ta cũng không chính miệng nói mình là vợ của anh trai.

Trong đầu nhanh chóng nghĩ một lượt mọi chuyện, trên mặt Bàng Thúy cứng rắn nặn ra một vẻ mặt "Đều là vì tốt cho cô’.

Cô ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhan Chiêu Nhược, thì thầm: "Chị dâu, những người phụ nữ đến đây xem náo nhiệt đều thích nói bậy, lát nữa đừng nói chuyện với mấy người đó, cái gì cũng coi như không nghe thấy.”

Nhan Chiêu Nhược chớp mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút mê man: "Người xem náo nhiệt hẳn là đều là hàng xóm bên cạnh đi, bọn họ có thể nói bậy cái gì?”

Bàng Thúy nặng nề thở dài: "Còn có thể nói cái gì, nói tầng lớp như cô kém không xứng với anh trai tôi. Trước khi chúng ta tới, lãnh đạo anh trai tôi đều biết chuyện của cô, bọn họ biết thì chẳng phải mấy người vợ trong nhà cũng đều biết sao? Anh tôi là người có trình độ văn hóa cao, lại có năng lực, các lãnh đạo đều cảm thấy anh có tiền đồ nhưng bởi vì tầng lớp của cô kém, nói không chừng sau này sẽ bị trì hoãn việc thăng chức, cho nên những người kia cảm thấy là cô hại anh trai tôi đâm ra không thích cô, chẳng phải sẽ dễ dàng nói bậy về cô sao?”

Nhan Chiêu Nhược nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: "Sao lãnh đạo của anh ấy lại tùy tiện nói ra chuyện của tôi như thế?”

“Dâu nhà mình, có cái gì không thể nói? Tầng lớp thấp kém của cô cũng không phải là bí mật gì, người trên đảo này sớm muộn gì cũng phải biết.” Bàng Thúy dừng một chút, rồi cười rộ lên: "Sau đó những người này biết tôi và anh trai không phải là anh em ruột thịt nên thích nói đùa tôi với anh ấy là một đôi. Nói chung, tôi muốn nói với cô mấy điều này là vì tôi muốn cô không cảm thấy tức giận khi nghe thấy họ nói về chuyện đó.”

Nhan Chiêu Nhược vừa khϊếp sợ vừa mất mát há miệng, chậm rãi lại nhắm lại.

Bàng Thúy thấy mình lừa dối cô dễ như vậy, trong lòng bình tĩnh, nhìn cửa lớn, thấy anh trai cô ta đang giới thiệu mấy gốc cây xanh trong viện cho những người đó, tạm thời còn chưa có ý muốn vào nhà, sự ngạo mạn vừa rồi bởi vì hoảng hốt đè xuống kia liền trồi lên trong lòng.

"Ai, cô không ra ngoài không biết, mấy người đó nói loại thành phần kém này của cô gả cho anh trai tôi, là do tổ tiên tích đức nhiều đời mới có thể cho cô có vận may này, điểm này tôi cảm thấy họ nói có chút đạo lý. Cô nói sau khi cha mẹ cô bị bệnh mà chết, cô lại có thể theo anh trai tôi sống cuộc sống tốt như vậy, không phải là các cụ gánh thì là cái gì? Đúng rồi, họ còn nói cô là gà mái già không biết đẻ trứng, anh trai tôi cưới cô nhưng cô chẳng làm cái gì, đều ném cho cô em chồng là tôi đây, nói cô quá ác độc linh tinh, dù sao nói cũng khó nghe.” Cô ta nói kéo kéo cổ áo, chiếc áo len cổ cao mà Nhan Nhược Chiêu đưa cho cô ta, cô ta mặc quá chật nên cổ cũng bị siết đến khó chịu, luôn cảm thấy không thở nổi.

Sau đó Bàng Thúy liền nhìn thấy sắc mặt Nhan Chiêu Nhược thay đổi, giống như bị sét đánh, nụ cười còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng dần dần biến mất, đáy lòng cô ta liền đắc ý muốn cười to.

Bàng Thúy ho khan một tiếng, buông cánh tay cô ra, vỗ vai cô để an ủi: "Đợi lát nữa cô coi như không nghe thấy gì cả, anh trai tôi giới thiệu người này cho tôi nghe có vẻ không tệ lắm. Cô ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn đừng quấy rầy buổi xem mắt của tôi, có nghe thấy không?”

Nhan Chiêu Nhược sâu kín nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu: "Được, cô yên tâm đi.”

Bàng Thúy lúc này mới hài lòng ừ một tiếng.