Chương 13

Anh đứng ở phía sau Nhan Chiêu Nhược im lặng vài giây, tầm mắt dừng lại trên mu bàn tay cầm dao của cô, bình thường cô rất ít khi làm việc nặng nhọc, một đôi tay được dưỡng nhẵn nhụi mềm mại như ngọc. Ban đêm có khi thân thiết, ngón tay cô và anh đan chéo nhau, có thể cảm giác được bởi vì mỗi ngày đều cầm bút viết chữ nên có vết chai ở ngón tay, ngoài ra, đôi tay này cũng giống như người của cô, mềm mại tựa như một bó hoa tươi chưa trải qua mưa gió, thoạt nhìn sẽ khiến cho người ta không nhịn được thương tiếc, muốn che chở. Hơn nữa anh lớn hơn cô sáu tuổi, trong nhà này cô nhỏ nhất, khi đối mặt với cô, anh luôn không nhịn được ôn hòa hơn một chút.

"Bàng Thúy ở bên ngoài có phải lại giận dỗi em không, em nói với anh, đừng để ở trong lòng, em ấy làm sai cái gì anh sẽ quản em ấy."

Nhưng mà những lời này cũng không đổi lấy bất kỳ chuyển biến nào, ngược lại chọc giận đối phương.

Nhan Chiêu Nhược trực tiếp lạnh lùng trả lời một câu: "Không có.”

Tần Sùng Vũ sửng sốt, nghi hoặc truy vấn lần nữa: "Vậy em làm sao..."

Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, cho dù cô bị Bàng Thúy bắt nạt, anh cùng lắm cũng chỉ là răn dạy Bàng Thúy vài câu, qua đi Bàng Thúy vẫn ở nhà hoành hành bá đạo, cho nên nói cũng chỉ làm cho mình càng thêm bực, chẳng bằng không cần nói.

Cô nhịn không muốn nổi giận, ai ngờ anh truy hỏi nhiều lần khiến cô càng lúc càng bực: “Em nói rồi, anh đừng ở chỗ này ngăn cản, đứng lên!”

Cô dùng khuỷu tay huých vào ngực anh, bảo anh tránh ra, sau đó cầm dao thái và thớt rửa sạch bằng nước rồi cất trở lại.

Bàng Thúy thay áo khoác màu lạc đà mới mua và áo len cổ cao màu đen, vui vẻ đi xuống cầu thang.

"Anh, anh xem áo mới này của em được không?"

Sau khi bị khuỷu tay của Nhan Chiêu Nhược huých qua Tần Sùng Vũ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vợ mình muốn hiểu rõ sự tình, nghe vậy quay đầu lại đánh giá Bàng Thúy, hơi đánh giá có lệ: "Rất đẹp."

Đầu cầu thang ánh sáng tương đối mờ, Bàng Thúy không nhận thấy được vẻ mặt âm tình bất định trên mặt anh trai mình, vừa nghe anh nói như vậy, lập tức đắc ý cười ha ha.

"Đây là em chọn đấy, nhân viên bán hàng trong quầy cung ứng tiêu thụ người ta đều khen em mặc vào rất đẹp."

Nhan Chiêu Nhược đang vội vàng bày mâm trái cây trong phòng bếp: "...”

Nói dối trắng trợn như vậy.

Chính là người này đúng không?

-

Tần Sùng Vũ rất muốn biết rốt cuộc Bàng Thúy làm gì Nhan Chiêu Nhược, nhưng thấy Bàng Thúy ở đó dương dương đắc ý vì quần áo mới, hơn nữa cô ta sắp xem mắt nên nhẫn nhịn không hỏi ra miệng.

Dọn dẹp nhà cửa xong, bên kia Trịnh Đông Hổ và Hầu Quế Hương làm bà mối cũng đến cửa.

Bên ngoài ồn ào, nghe như có không ít hàng xóm vây quanh muốn xem náo nhiệt, Bàng Thúy nghe thấy động tĩnh sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Nhan Chiêu Nhược định đi theo Tần Sùng Vũ ra ngoài đón khách, Bàng Thúy nắm lấy cánh tay cô.

Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược dừng bước, vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao vậy?”

Ánh mắt Bàng Thúy bối rối nhìn lướt qua Nhan Chiêu Nhược một cái: "Em… Em không muốn xem mắt nữa. Anh, hay là anh để họ trở về đi.”

Tần Sùng Vũ im lặng một giây: "Vớ vẩn, người ta đều đến cửa rồi, anh đuổi người ta trở về được hả?”

Bàng Thúy vội vàng dậm chân: "Nhưng mà... Nhưng em..."

Cô ta nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Sùng Vũ, không cách nào nói ra bí mật trong lòng. Mới vừa rồi chỉ lo đắc ý, lại quên mất mấy ngày nay mình ỷ vào Nhan Chiêu Nhược không ra ngoài, cô ta ở bên ngoài cố ý vô tình đảm nhiệm vai trò vợ của Tần Sùng Vũ, làm cho những phụ nữ hàng xóm kia đều hâm mộ, ghen tị cô ta có một người chồng cao lớn anh tuấn lại có văn hóa như Tần Sùng Vũ.

Thậm chí khi những người đó lầm tưởng Nhan Chiêu là hồ ly tinh quyến rũ Tần Sùng Vũ, nhắc nhở cô ta ở nhà phải cẩn thận đề phòng Nhan Chiêu Nhược, cô ta cũng không thèm giải thích một câu với bọn họ.

Hiện tại muốn xem mắt, những người kia ở đây xem náo nhiệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ biết thật ra Nhan Chiêu Nhược mới là vợ của anh trai… cô ta

Vừa nghĩ đến tâm tư nhỏ nhen của cô ta sẽ bị vạch trần trước mặt mọi người, Bàng Thúy liền mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một khe hở chui vào.

Cô ta ấp úng ấp úng nói không nên lời, còn nắm lấy Nhan Chiêu Nhược không buông. Tần Sùng Vũ lại không thể kéo dài thêm nữa, bỏ lại cô ta một câu đừng gây chuyện, liền xoay người đi mở cửa.

Tình thế nguy cấp, Bàng Thúy thấy anh trai mở cửa lớn, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói sang sảng của người mai mối cùng với tiếng hàng xóm xung quanh ồn ào, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô ta hối hận muốn chết vì lúc trước đầu óc mình nóng lên, làm ra hành vi ngây thơ ngu xuẩn như vậy, bây giờ thật sự là cưỡi hổ khó xuống.

Nhan Chiêu Nhược chậm rãi mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn mềm mại dưới ánh sáng từ ngoài hắt vào cửa sổ thủy tinh, có loại nội liễm dịu dàng xinh đẹp. Ánh mắt cô nhìn Bàng Thúy cũng cực kỳ bao dung, giống như Tần Sùng Vũ, vì hôn nhân tương lai của cô ta có một ít chờ mong cùng chúc phúc.

Nhìn chăm chú như vậy ít nhiều cũng cho Bàng Thúy một chút dũng khí. Cô ta vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa tự hỏi rốt cuộc nên dỗ dành Nhan Chiêu Nhược như thế nào, để lấp liếʍ cho lời nói dối của mình, ít nhất, cô ta phải ổn định cục diện hôm nay.