Chương 33

Nhan Chiêu Nhược hiện tại rất chắc chắn, chính là anh nghe thấy!

Chỉ là người này thường giả bộ nghiêm túc đứng đắn, rất có thể hù dọa người khác.

Thấy anh dùng con ngươi thâm ngoạn như bắt đầu cúi đầu nhìn mình, đỏ trên tai cô nhanh chóng lan tràn đến trên khuôn mặt, nhìn càng lúc càng đỏ tươi kiều diễm.

Nhan Chiêu Nhược không khỏi trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng ánh mắt nũng nịu này thật sự là ngoại cường trung can*, đối với Tần Sùng Vũ một chút lực sát thương cũng không có, cô trừng anh, anh lại bất động thanh sắc, cô ngược lại càng buồn bực.

*Trung trực thật thà.

Về đến nhà nén giận, Nhan Chiêu Nhược không để Tần Sùng Vũ hỗ trợ, tự mình xắn tay áo lên kiên trì rửa sạch con cá ông chủ đã gϊếŧ xong, lại dùng dao thái rạch mấy đường trên thân cá, bên trong nhét gừng thái lát, bỏ vào trong nồi hấp, lại tiếp tục xử lý miếng thịt heo kia.

Nhan Chiêu Nhược chưa từng làm món thịt, may mắn công thức nấu ăn ghi chép đủ chi tiết, làm theo từng bước một, cuối cùng bày mâm cơm thoạt nhìn rất sắc hương đầy đủ.

Cô khẩn trương nhìn Tần Sùng Vũ gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, vài giây sau anh hài lòng gật gật đầu, anh tiếp theo lại đi nếm thử một món thịt ba chỉ xào ớt khác, miếng thịt này ướp trước một lát, lại dùng dầu nóng xào một lần, thái lát mỏng, ăn mặn ngọt thơm, vả lại một chút cũng không hôi, Tần Sùng Vũ nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên trong ánh mắt chờ mong của cô.

"Ngon, có thể so sánh với đầu bếp của khách sạn lớn."

Nhan Chiêu Nhược cảm thấy anh nói quá khoa trương, tự mình cầm đũa lên nếm thử, không nghĩ tới hương vị thật sự rất tốt, vì thế trong suốt bữa cơm cô tâm tình đều rất tốt, hoàn toàn quên mất chuyện Tần Sùng Vũ ở cửa đùa giỡn cô.



Cơm nước xong Tần Sùng Vũ đi rửa chén, cô đi rửa mặt, sau khi trở lại phòng ngủ, phát hiện trên bàn làm việc đặt mấy quyển sách mới, cầm lên xem, đúng là một bộ sách "Tự học toán lý hóa", tổng cộng mười bảy quyển, trong đó có quyển "Vật lý" cô cần nhất, ngoài ra còn có "Công Cơ", "Nông Cơ", hai quyển này là sách giáo khoa trung học cơ sở, tuy rằng không có quan hệ quá lớn với kỳ thi đại học, nhưng trong thời khắc khó tìm này, Tần Sùng Vũ thế nhưng đều có thể tận lực giúp cô thu thập được. Trái tim này làm cho cô ấy rất xúc động.

Cô cầm quyển "Vật lý" kia yêu thích không buông tay, dứt khoát bật đèn bàn lên, lấy giấy bút ra, sau đó ngồi ở trước bàn xem.

Tần Sùng Vũ tắm rửa xong đi lên, thấy cô lại nằm ở đó học, lo lắng sợ cô học nhiều mà mệt mỏi, liền đi qua nhẹ giọng nói: "Ngày mai lại xem đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh vừa tắm rửa xong, trên người tản ra hơi thở ấm áp ướt sũng, đứng sau lưng cô, thân ảnh đều bao phủ cô lại, Nhan Chiêu Nhược động tác dừng lại, đặt bút xuống.

Tần Sùng Vũ đi đến bên giường, phát hiện cô vẫn còn ngồi bất động: "Làm sao vậy?”

Nhan Chiêu Nhược lắc đầu: "Không có việc gì, chính là muốn cám ơn anh đã giúp em tìm những quyển sách này, điều này rất quan trọng đối với em.”

Tần Sùng Vũ vén chăn lên giường, thân hình cao lớn dưới bộ đồ ngủ che lấp vẫn cường tráng như cũ: "Đây không phải là việc anh nên làm sao? Được rồi, đi ngủ đi.”

Nói xong còn vỗ vỗ gối của cô.

Động tác kia không hiểu sao làm cho cô nhớ tới lúc chạng vạng nói của bà Lý, hắn sẽ không thật sự tính toán làm như vậy để thử chứ?

“...... Cái đó, em suy nghĩ một chút, gần đây em dự định chạy nước rút một lần, vẫn phải cố kỵ công việc phiên dịch, cho nên sẽ ngủ trễ một chút, em sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này chúng ta trước tiên tách ra ngủ đi, anh ngủ nơi này, em đi phòng Bàng Thúy vậy.”



Vừa dứt lời, cô liền phát hiện khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Tần Sùng Vũ đột nhiên lạnh lùng vài phần.

Anh nhíu mày: "Em đi phòng cô ấy ngủ cái gì, ngủ ở đây đi, nếu không còn phải chuyển bàn làm việc qua... Yên tâm, trong khoảng thời gian này anh sẽ không động đến em, em yên tâm ôn tập đi.”

Nói xong trầm mặt đi xuống một chuyến, xoay người đưa lưng về phía cô, đúng là bộ dáng tức giận.

Nhan Chiêu Nhược nhìn người đàn ông hiếm khi giận cô trên giường lớn, thái dương nhịn không được nheo lại: "..."

-

Có quyển sách "Vật lý" kia, Nhan Chiêu Nhược không có giấu kín, ban ngày đến nhà họ Phó ôn tập liền mang theo, cùng Phó Yên xem. Quyển sách này đối với Phó Yên trợ giúp cũng rất lớn, hơn nữa có Tần Sùng Vũ chỉ điểm, hai người vật lý đều tiến bộ rất nhanh.

Chạng vạng tối hôm đó Nhan Chiêu Nhược rời khỏi nhà họ Phó, đến căng tin ăn cơm.

Chân trước của cô vừa đi, cửa chính nhà họ Phó chân sau đã bị gõ vang, Phó phu nhân mở cửa nhìn, là một cô gái trẻ tuổi không quen biết.

Trong tay cô gái mang theo hai túi lớn hoa quả cùng sơn hàng, thấy Phó phu nhân mở cửa, nửa khom lưng cúi đầu trước: "Xin chào dì, quấy rầy dì, xin hỏi nơi này là nhà Phó Yên sao?”

Phó Yên đang đứng ở trong sân hít thở không khí, nghe vậy đi tới nhìn ra bên ngoài: "A, sao lại là cô?”