Chương 34

Phó Yên đánh giá Úc San San, không rõ vì sao cô ta lại tìm tới cửa.

Úc San San vừa cao hứng vừa khó xử nói: "Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng tìm được cô! Là như vậy, hôm đó nghe nói hai người cũng đang cố gắng ôn tập, chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học... Tiếng Anh của tôi quá kém, tôi nghĩ rằng cô có thể xem xét qua tôi được không, tôi biết tôi cũng không thể yêu cầu cô dạy tôi, nhưng ngày hôm đó tôi chưa kịp nói, hai người đã đi.”

Nói đến đây, cô ta nghiêng đầu dùng đầu vai cọ mái tóc rối bời bên tai, nụ cười chua xót: "Tôi biết mình làm như vậy quá mạo muội, nhưng mà... Em gái, quê tôi là ở miền núi xa xôi, cha mẹ tôi điển hình là những người cổ hủ lạc hậu, tôi đã bị lạm dụng bởi họ khi tôi còn ở nhà. Để đấu tranh được rời khỏi đó tôi đã rất lỗ lực, muốn thi một trường đại học, chứng minh cho họ thấy, phụ nữ cũng có thể giống như một người đàn ông.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Phó phu nhân cùng Phó Yên, Úc San San nói xong liền nghẹn ngào, sau đó cô ta quỳ gối còn muốn dập đầu. Ở trên con phố này đều là sĩ quan cấp cao, cô ta đột ngột đến thăm cùng tư thế đã khiến cho không ít hàng xóm chú ý, Phó phu nhân thấy thế vội vàng bám lấy cánh tay của cô ta, bảo cô ta ngàn vạn lần đừng như vậy.

Úc San San đỏ mắt, thanh âm khàn khàn: "Dì, em gái, hai người coi như đáng thương cho tôi đi, chỉ cần có thể chỉ dẫn tôi cùng ôn tập, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho nhà hai người, hai người chính là đại ân nhân của tôi, đời này tôi đều nhớ kỹ phần tình cảm này!”

Phó phu nhân nghe cô ta nói những lời này, tự nhiên là cực kỳ đau lòng, nhà họ Phó bọn họ chỉ có một đứa con gái là Phó Yên, tuy nói là con gái, nhưng cũng như châu như bảo dụng tâm bồi dưỡng, chuyện của Phó Yên chính là đại sự trong nhà, con gái phải chuyên tâm ôn tập, Phó sư trưởng ở bên ngoài mạnh mẽ phong hành gần đây ở nhà cũng không dám lớn tiếng ho khan. Cho nên bà không thể nào thấy nhà người khác dùng con gái làm súc vật sai khiến khi dễ, lợi dụng xong lại một cước đá văng ra, đây cũng không phải là chuyện con người nên làm!

Nhưng dù đau lòng hơn nữa, Phó phu nhân cũng không có biện pháp há mồm đáp ứng thỉnh cầu của cô ta.

Cách kỳ thi đại học chưa đầy mấy ngày, Phó Yên vì ôn tập hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, ăn cơm đều vội vàng, ban ngày tự học, buổi tối lại để Nhan Chiêu Nhược dạy thêm tiếng Anh, cái này còn chưa tính xong, sau khi Nhan Chiêu Nhược rời đi, Phó Yên còn phải thức đêm tiếp tục học, khuyên thế nào cũng không chịu rời khỏi bàn học, Phó phu nhân đau gan run rẩy, nhưng nhìn thấy bộ dáng chăm chỉ của con gái, bà ấy lại nhịn không được kiêu ngạo.

Bởi vậy ở thời điểm này, bà ấy không thể đáp ứng Úc San San, bất cứ nhân tố nào quấy nhiễu con gái ôn tập, bà ấy cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Huống chi Úc San San vừa rồi còn nói cái gì làm trâu làm ngựa, lời này dọa chết người, nếu để cho người bên ngoài nghe xong, không biết sẽ mang đến cho chồng bà bao nhiêu phiền toái.



Phó phu nhân ôm ngực âm thầm thở dài, niệm cô ta là người mệnh khổ, lại là từ nông thôn tới đây, nói chuyện không biết nặng nhẹ, đây cũng là chuyện bình thường. Thật sự không được, cho cô ta một ít tiền, để cho cô ta suy nghĩ lại biện pháp khác là được rồi.

Bà ấy định mở miệng, người chồng đeo tạp dề bước ra khỏi phòng, trong tay còn cầm một cái xẻng.

"Ai thế, sao không vào nhà mà nói chuyện?"

Úc San San nhìn ra trong mắt Phó phu nhân do dự, cho rằng lần này không có kịch, nhưng vừa thấy Phó sư trưởng có khí tức pháo hoa như thế đi ra, trước mắt cô ta không khỏi sáng ngời.

Đàn ông khi đối mặt với thỉnh cầu của phụ nữ dễ dàng mềm lòng nhất, cô ta chỉ cần tiếp tục giả bộ đáng thương, nói không chừng còn có chuyển biến.

"Ngài chính là Phó sư trưởng, tôi luôn nghe người ta nói ngài làm người đặc biệt tốt, những bộ đội trên đảo này mỗi người đều nể mặt ngài, tôi quá bội phục ngài, không nghĩ tới cư nhiên có cơ hội nhìn thấy ngài, mạo muội tới cửa, thật sự là quấy rầy! Đây là chút đặc sản quê hương của tôi, và một số trái cây, mong ngài có thể nhận!”

Phó sư trưởng còn chưa thấy rõ đối phương là ai, đã bị khen vẻ mặt, ông ấy cười ha ha hai tiếng, hỏi cô ta tới cửa có chuyện gì.

Úc San San vội vàng lặp lại thỉnh cầu một lần, nói còn đáng thương hơn vừa rồi, thêm mắm thêm muối đến mức khiến người ta chưa từng nghe thấy, thậm chí còn nhịn không được làm cho người ta hoài nghi tứ chi của cô ta sống hoàn hảo đến bây giờ. Phó phu nhân chắn ở giữa bọn họ lại hơi nhíu mày.

Vừa rồi bà ấy còn cảm thấy người thanh niên này thân thế bi khổ, lại có tính cách cứng cỏi bất khuất, đáng giá tôn kính, nhưng tại sao cô ta thoáng cái tựa như biến thành người khác?