Chương 32

Trước kia thành tích học tập của Nhan Chiêu Nhược rất tốt, nền tảng vững chắc, hơn nữa đầu óc linh hoạt, tuy rằng mấy năm không đυ.ng qua sách giáo khoa, nhưng trải qua mấy ngày ôn tập, kiến thức kia rất nhanh liền quen thuộc.

Chỉ là phương diện môn vật lý của cô là yếu, Phó Yên học vật lý cũng không tốt lắm, hai người muốn đi học tìm giáo viên vật lý thỉnh giáo, nhưng giáo viên người ta phải dạy học cho học sinh lớp thấp hơn, thời gian còn lại còn phải dạy thêm cho các học sinh khác tham gia kỳ thi đại học, tiến độ ôn tập hai bên bất đồng, sau khi hai người đi hai lần, đều có chút không biết xấu hổ lại phiền toái người ta như vậy.

Phó Yên nói: "Cô Nhan, Tần doanh trưởng không phải là sinh viên đại học sao, nếu không cô trở về hỏi anh ấy?”

Nhan Chiêu Nhược dừng một chút, sao cô quên chuyện này?

Đối tượng lợi hại như vậy ở bên cạnh, cô cư nhiên bỏ qua!

Vì thế buổi tối Nhan Chiêu Nhược về đến nhà, liền lập tức làm hết việc nhà, Tần Sùng Vũ trở về chờ anh ăn cơm xong, cô liền cầm sách giáo khoa hướng hắn thỉnh giáo chỗ nào không hiểu. Tần Sùng Vũ tựa hồ rất có thiên phú làm giáo viên, tri thức cô không hiểu, bị mấy câu nói của anh chỉ điểm xuống, cô liền rộng mở. Hơn nữa Tần Sùng Vũ còn đặc biệt kiên nhẫn cố ý giúp cô ra rất nhiều đề vật lý, làm cho cô củng cố kiến thức khó khăn, con đường ôn tập vật lý của cô trở nên đặc biệt thuận lợi.

Buổi chiều hôm nay bầu trời âm u, buổi tối có thể trời mưa kẹp tuyết, Phó phu nhân bảo Nhan Chiêu Nhược buổi tối không cần tới đây trước, miễn cho lúc trở về trời quá tối té bị thương, vậy sẽ phiền toái.

Trên đường về nhà, Nhan Chiêu Nhược liền thuận tiện rẽ vào cửa hàng nhu yếu phẩm, mua một con cá rô, cắt ba lạng heo ngũ hoa, lại mua mấy món ăn phụ, muốn trở về làm theo công thức nấu ăn nghiêm túc nấu một bữa cơm tối cho Tần Sùng Vũ, cảm ơn anh mấy ngày nay vất vả chỉ đạo.

Đến cửa nhà, lúc từ trong túi lấy chìa khóa mở cửa, bà Lý ở đối diện ôm cháu trai đi tới, thấy trong tay bà vừa là cá vừa thịt, cười chào hỏi: "Chiêu Nhược, trong nhà có khách à, hay là làm riêng cho Tần doanh trưởng ăn đấy?”

Nhan Chiêu Nhược mím môi cười cười: "Trong khoảng thời gian này anh ấy huấn luyện vất vả nên cháu muốn làm cho anh một món thịt, an ủi một chút.”

Bà Lý ôi một tiếng: "Nhìn cô vợ này biết đau lòng chồng mình, không giống con dâu lười biếng nhà ta, cái gì cũng không muốn làm, còn sai khiến con ta hầu hạ nó, hừ!”

Nhan Chiêu Nhược nghe trong lòng không thoải mái, nhưng cô không muốn xen vào chuyện nhà người khác, liền ngượng ngạt, muốn đẩy cửa đi vào.

Bà Lý túm lấy cánh tay của cô: "Chờ một chút, bà có việc hỏi cháu.”

Mặt Nhan Chiêu Nhược tràn đầy nghi hoặc, bà Lý rũ mắt về phía bụng cô, bĩu môi hai tiếng: "Bà nói, cháu đều đến đảo nửa năm rồi, sao bụng còn chưa có động tĩnh?”



“... Không có nửa năm, cũng chỉ hơn ba tháng.” Nhan Chiêu Nhược trả lời.

Bà cụ lộ ra một bộ biểu tình thần bí hề hề: "Hai đứa nha, cha mẹ trong nhà cũng không còn, cũng không có ai dạy hai đứa, bà hỏi cháu, cháu cùng Tần doanh trưởng mỗi lần trở về viên phòng, có phải lập tức đứng lên lau người hay không?”

Nhan Chiêu Nhược chớp chớp mắt, không trả lời.

"Bà biết, những người văn hóa các ngươi đều thích sạch sẽ, nhưng sinh con này là một chuyện khác, sau khi viên phòng không thể lập tức đứng lên, nằm nhiều hơn một lát! Còn nữa, lúc làm tốt nhất là lót một cái gối dưới lưng, phương pháp này bà già đều đã thử qua rồi, hiệu nghiệm lắm!” Bà Lý thề son sắt nói.

Nhan Chiêu Nhược: "..."

Lần đầu tiên trong đời đứng trên đường lớn, được một bà cụ chỉ điểm làm thế nào viên phòng, sinh con như thế nào, thật sự vượt quá phạm vi tiếp nhận của cô. Nhưng cô lại không thể nổi giận, dù sao bà cụ người ta cũng xuất phát từ ý tốt.

Vành tai cô phiếm hồng, hàng quần dài run rẩy, không biết mình đến tột cùng nên đáp lại người ta như thế nào.

Không phải để nói: “Cảm ơn bà, cháu sẽ thử với chồng tối nay...”

Đang lúc cô do dự không biết nên ứng đối như thế nào, bỗng nhiên nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn, Tần Sùng Vũ không biết khi nào đứng ở phía sau hai người, vẻ mặt không mặn không nhạt, cũng không biết có nghe được lời bà Lý vừa rồi nói hay không.

Bà Lý cũng phát hiện Tần Sùng Vũ, nhưng bà ấy sống mấy chục năm cái gì chưa từng thấy qua, loại chuyện nhỏ này còn không đến mức làm cho bà ấy có bất kỳ xấu hổ nào.

“Tần doanh trưởng trở về rồi, mau đi vào đi, vợ cậu mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị nấu ăn ngon cho cậu!”

Cười nói xong, bà Lý nháy mắt với cô, ôm cháu trai chống chân nhỏ, cười tủm tỉm rời đi.

Nhan Chiêu Nhược: "..."

Tần Sùng Vũ đẩy cửa ra, thấy cô còn đứng ngây ngốc, liền nhận lấy đồ trong tay cô, sau đó bàn tay thon dài nhẹ nhàng đẩy vào sau lưng cô một chút: "Đi vào, nghĩ cái gì vậy?”