Chương 3

Về đến nhà, không có mực thì không có cách nào dịch bản thảo, Nhan Chiêu muốn lấy thêm chút tiền đi thuyền đi dạo, nhưng lại nhớ tới mỗi ngày chỉ có một tàu khách rời đảo lúc tám giờ sáng. Giờ này đã lỡ chuyến, cô chỉ có thể để ngày mai.

Nhàn rỗi không có việc gì, Nhan Chiêu Nhược sắp xếp lại mấy quyển sách mang manh theo đến đảo, thư từ và các vật dụng cá nhân khác, bận bịu một hồi, sau đó chọn một quyển tiểu thuyết tiếng Anh ra đọc say sưa, mọi buồn phiền đều vứt lại phía sau.

Buổi trưa Bàng Thúy không chịu nấu cơm cho cô, Tần Sùng Vũ không có ở đây, hai người luôn ăn uống riêng, cô tự mình vào phòng bếp ăn qua loa cho no bụng rồi lên lầu.

Đến lúc trời sắp tối, Nhan Chiêu Nhược bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt bay tới, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhìn thấy lúc nấu cơm tối, liền đi xuống muốn giúp đỡ.

Bàng Thúy đang cầm nắp nồi, tay kia cho gia vị vào nồi, thấy cô tới, lập tức dùng nắp nồi chặn nồi lại.

"Gần đây anh trai tôi huấn luyện quá vất vả, tôi mua nửa con gà hầm canh bồi bổ thân thể cho anh ấy."

Ngụ ý là cô đừng hòng ăn đồ của Tần Sùng Vũ.

Nhan Chiêu Nhược “A” một tiếng, cầm bát đũa của ba người đi ra ngoài.

Một lát sau Tần Sùng Vũ huấn luyện về, Nhan Chiêu Nhược rót chút nước ấm vào bồn rửa tay. Trong lúc anh rửa tay, cô đứng sau cửa lấy chổi lông gà tới giúp anh quét bông tuyết rơi trên vai và lưng, chờ anh rửa tay xong vào nhà cởϊ áσ khoác, cô lại nhận lấy giúp treo trên móc áo.

Hai người như vậy đã hai mươi năm, Nhan Chiêu Nhược nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra từng hành động của hai người họ trong quá trình này. Thực ra lúc mới kết hôn, cô không làm như vậy, nhưng sau đó đi theo Tần Sùng Vũ đến nhà người khác làm khách, thấy các cặp vợ chồng khác đều như vậy, cô cũng học theo.



Vấn đề việc nhà và ăn uống có Bàng Thúy phụ trách, cô ngồi bên cạnh cũng không phải biện pháp, hơn nữa ngay cả một đứa bé cũng không sinh được, cho nên cũng chỉ có thể từ những chuyện nhỏ nhặt này biểu hiện một chút.

Sau đó làm thành quen, tất cả các thói quen hành vi được khắc vào tủy xương.

Nhan Chiêu Nhược treo áo khoác của anh, nhìn thấy trên tay áo dính một khối bùn đất nhỏ, không mặn không nhạt nhếch môi cười khẽ một chút, đưa tay vỗ vỗ lên trên, mới xoay người đi đến bên bàn ăn ngồi xuống.

Bàng Thúy ngoại trừ làm nồi gà hầm cho Tần Sùng Vũ, còn có một đĩa bắp cải xào, phía trên rải rác ớt chuông thái sợi, thoạt nhìn cũng rất ngon.

Nhan Chiêu Nhược cầm đũa lên lại đi thẳng về phía thịt gà, dứt khoát lưu loát gắp một miếng nhét vào miệng, chậm rãi ăn trong ánh mắt Bàng Thúy không dám tin.

Vừa nuốt xuống, Bàng Thúy liền hung hăng vỗ đũa lên bàn, tức giận quát: "Cô, sao cô lại như vậy! Không phải tôi đã nói với cô, thịt gà này là tôi bồi bổ thân thể cho anh tôi, cô dám ăn hả?”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi tán loạn, than củi trong lò ứng cảnh trong bầu không khí xấu hổ này tách một tiếng. Bàng Thúy rống xong thấy vẻ mặt Nhan Chiêu Nhược không mặn không nhạt, thế nhưng lại duỗi đũa định gắp miếng thịt nữa, cô ta vội vàng duỗi cánh tay ngăn trở.

Lửa giận của cô ta càng lớn, nhìn về phía anh của mình, muốn Tần Sùng Vũ cũng răn dạy Nhan Chiêu Nhược vài câu, kết quả tầm mắt đối diện, lại phát hiện Tần Sùng Vũ đang dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ có vẻ không kiên nhẫn nhìn mình, cô ta sửng sốt nhưng bàn tay che trên bát lại định thu lại.

"Em bỏ tay xuống." Tần Sùng Vũ lạnh lùng nói.

Bàng Thúy tủi thân: "Anh. Nhưng anh nhìn cô ấy..."



"Cô ấy là ai?" Tần Sùng Vũ lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Bàng Thúy mím môi sầm mặt, buông tay xuống.

Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, Tần Sùng Vũ gắp một cái đùi gà đặt ở trong chén Nhan Chiêu Nhược không nói gì, sau đó trong tầm mắt Bàng Thúy tức giận mà không dám nói lại gắp một miếng thịt gà lớn bỏ vào trong chén cô ta.

Bàng Thúy ngẩn ra, lập tức cúi đầu, nhăn nhó ngượng ngùng.

"Anh, đây là đồ em làm bồi bổ thân thể cho anh, anh đừng chỉ gắp cho bọn em, chỉ có chút thịt như vậy, sẽ không còn gì."

“Em ăn đi, tấm lòng của em anh nhận, nhưng về sau không cần như vậy. Nhà chúng ta chỉ có ba người, em làm chỉ cho một mình anh ăn, như thế sẽ khiến mọi người không được tự nhiên." Tần Sùng Vũ nói.

Bàng Thúy bĩu môi, không vui.

Lúc này Nhan Chiêu Nhược bỗng nhiên lên tiếng: "Trong nhà không thiếu tiền, muốn ăn gì thì mua là được. Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ăn vứt một đống xương trong thùng rác ở nhà bếp. Nửa con gà đủ cho cô ăn không, nếu không đủ lần sau mua luôn hai con là được rồi.”

Bàng Thúy: "..."

Cô ta nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Sùng Vũ đối diện một cái, hai má nhanh chóng đỏ lên: "Em không ăn vụng, em chỉ nếm thử mặn nhạt sau khi làm xong!”