Chương 2

Vợ chồng bọn họ chênh nhau sáu tuổi, tính cách đều thuộc kiểu ít nói, ngoại trừ lúc trên giường Tần Sùng Vũ trở nên nhiệt tình chủ động thì những lúc khác bọn họ cơ hồ không có lời nào để nói.

Mà Bàng Thúy cùng cô và Tần Sùng Vũ theo quân đến hải đảo, vốn tính toán để Tần Sùng Vũ giới thiệu giúp, tìm quân nhân kết hôn. Như vậy vậy có vị anh trai Tần Sùng Vũ này trông coi, hai nhà ở gần một chút, chồng cũng không dám bắt nạt cô ta.

Nhưng sau khi Bàng Thúy được ông Tần nhận nuôi, tính cách của cô ta càng cao ngạo, người này cái gì cũng thấy chướng mắt, hết lần này tới lần khác. Cô ta học tập còn không tốt, chỉ miễn cưỡng nhận biết được mấy chữ a b c, căn bản không thoát khỏi phạm vi mù chữ, bình thường làm việc lại rất thô tục nên đàn ông có năng lực cũng không nguyện ý cưới cô ta. Cứ như vậy kéo dài một năm, Bàng Thúy vẫn ở cùng bọn họ.

Cô không mang thai được, lúc Tần Sùng Vũ ra ngoài không ở nhà, Bàng Thúy càng quá đáng hơn trong các loại chuyện lông gà vỏ tỏi*. Ví dụ như cố ý vứt một đôi giày của cô đi, rạch nát quần áo của cô, hoặc là thừa dịp cô không chú ý, đổ ly nước lên bản thảo sắp dịch xong của cô khiến công sức làm việc liên tục hơn nửa tháng của cô đổ xuống sông xuống biển.

*雞毛蒜皮: Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể; việc vặt vãnh; thứ vô ích..

Những chuyện này, Nhan Chiêu Nhược chưa từng nói qua với Tần Sùng Vũ.

Cô không nói ra bởi vì Bàng Thúy là người nhà họ Tần nhận nuôi, thân phận vốn tương đối nhạy cảm, cô là chị dâu không sinh được con làm gì có tư cách để nói?

Nếu như nói những chuyện này ra, chẳng phải cô sẽ trở thành kẻ xấu châm ngòi ly gián, lòng dạ hẹp hòi không chứa được em chồng sao?

Hơn nữa cô cũng không muốn để cho Tần Sùng Vũ khó xử. Tuy quan hệ vợ chồng giữa cô và anh vốn lạnh nhạt nhưng Tần Sùng Vũ chưa bao giờ mắng chửi cô.

Kết hôn hai mươi năm, mấy năm cuối cùng trước khi Nhan Chiêu Nhược trọng sinh, mỗi ngày cô đều sống vô cùng nặng nề, giống như một con cá vô tình bị mắc cạn trên bờ, không thể thở được. Nhiều lần cô đều cảm thấy mình muốn hít thở cũng không thông, nửa đêm tỉnh dậy yên lặng rơi nước mắt, không dám để Tần Sùng Vũ phát hiện.

Cô không biết cuộc sống như vậy còn phải chịu đựng bao lâu nữa, bởi vì đợi đến khi bình minh lên, cô lại phải đối mặt với cuộc sống như cá mắc cạn kia. Ánh mắt của Tần Sùng Vũ khiến cô áy náy đến không ngẩng đầu lên được, Bàng Thuý lạnh lùng nói càng khiến cô phải chịu đựng dày vò, cô thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.



Nhưng bây giờ, cô … Đã sống lại.

-

Dùng nước lạnh rửa mặt, Nhan Chiêu Nhược đi xuống lầu đi qua phòng bếp, Bàng Thúy đeo tạp dề quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng: "Thiên kim tiểu thư dậy rồi đây, tôi còn nghĩ lát nữa phải bưng bữa sáng đến tận giường cho cô.”

Bàng Thúy không dám để Tần Sùng Vũ nghe thấy nên chỉ nói nhỏ tiếng. Nhan Chiêu Nhược mím môi, đi vào bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong đặt lên bàn ăn, sau đó đi lấy đũa.

Bàng Thúy không có việc làm, chủ yếu ở nhà phụ trách ba bữa ăn và việc nhà. Bình thường Nhan Chiêu Nhược không có việc gì sẽ giúp cô ta giặt quần áo và quét dọn. Mỗi tháng bọn họ cho cô ta hai mươi tệ làm tiền lương. Nhưng hiển nhiên Bàng Thúy cũng không hài lòng với số tiền này, cô ta cảm thấy nó ít hơn so với công lao của mình.

Ba người ngồi xuống, lúc ăn cơm không có ai nói chuyện, cho đến khi nhà đoàn trưởng bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con oe oe khóc lớn.

Bàng Thúy cắn một cái bánh bao, thở dài nặng nề, Nhan Chiêu Nhược vờ như không nghe thấy, tiếp tục ăn. Bàng Thúy thấy thế không khỏi nhíu mày, đứa bé cách vách khóc không dứt, một lát sau cô ta lại thở dài thật dài.

Tần Sùng Vũ bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Sáng sớm mặt đã nặng mày nhẹ như vậy là sao đây, có ai nợ tiền của em à, không khoẻ thì đi bệnh viện!”

Bàng Thúy bĩu môi, không dám hé răng nữa.

Tần Sùng Vũ nghiêng đầu nhìn lướt qua Nhan Chiêu Nhược ngồi bên cạnh. Anh Thấy vẻ mặt cô nhàn nhạt, không giống như thường ngày bị Bàng Thúy chèn ép lập tức tái nhợt mặt, cử chỉ trở nên câu nệ bất an nên sửng sốt một chút, không nhịn được nhìn cô thêm hai lần rồi mới tiếp tục ăn cơm.



Sau khi ăn sáng Tần Sùng Vũ đi ra ngoài huấn luyện. Bàng Thúy thu dọn bát đũa, Nhan Chiêu Nhược thì dọn bàn ăn, sau đó lên lầu thu dọn phòng ngủ của hai người rồi ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục công việc phiên dịch.

Kiếp trước khi theo quân trên hải đảo, vì Nhan Chiêu Nhược thuộc tầng lớp không tốt nên không thể đi học đi dạy. Thông qua bạn bè giới thiệu, cô làm công việc dịch tiểu thuyết, mỗi ngày ở nhà làm đến bảy tám tiếng. Tuy hơi vất vả nhưng thù lao rất cao, so ra còn cao hơn với tiền lương của Tần Sùng Vũ mấy lần.

Mở nắp bút ra, Nhan Chiêu phát hiện đã hết mực, trong ngăn kéo cũng không còn mực dư, vật tư trên đảo này khan hiếm, hơn nữa mua cái gì cũng phải có phiếu. Cô mặc áo khoác vào, dựa vào trí nhớ đi tới cửa hàng vật phẩm không thiết yếu trước, đi dạo một vòng bên trong cũng không tìm được người bán mực, đành phải về nhà.

Giữa đường về, Nhan Chiêu Nhược đυ.ng phải Bàng Thúy mang giỏ rau đi mua đồ ăn, đang quay đầu nói chuyện với hai người phụ nữ, cũng không chú ý tới cô.

Trong đó người phụ nữ dáng người mập mạp nói: "Ông nhà tôi mỗi ngày đến cả chân cũng không rửa, nằm xuống liền ngủ khò khò, kêu cũng kêu không nổi. Hôm qua còn kêu muốn ăn sủi cảo rau hẹ, món này làm cũng nhanh, tôi sẽ gói cho ông ấy!”

“Tỏi tây giúp tráng dương, chắc ông ấy ngấm ngầm muốn tăng cường sức khỏe cho mình đi thì cô làm cho ông ấy đi. Cô cho ông ấy ăn, cô cũng sướиɠ thôi, ha ha ha."

Bàng Thúy cùng hai người phụ nữ kia cùng nhau cười nhạo, cười xong người phụ nữ mập quay đầu hỏi Bàng Thúy: "Thúy nhi, đàn ông nhà cô vừa nhìn đã biết là người có văn hóa, doanh trưởng Tần bình thường ở nhà nhất định rất thích sạch sẽ đúng không?”

Nhan Chiêu Nhược và Bàng Thúy mới đi hải đảo tùy quân hơn hai tháng, bình thường cô rất ít khi ra ngoài, hai người phụ nữ kia liền coi Bàng Thúy là vợ của Tần Sùng Vũ, mà Bàng Thúy bị hiểu lầm cũng không có ý muốn giải thích.

Nhan Chiêu Nhược từ sau lưng bọn họ đi qua, cách xa mấy thước, chỉ nghe thấy Bàng Thúy đắc ý cười nói: "Anh ấy thích sạch sẽ nhất, nếu em làm sao không làm tốt, anh ấy sẽ không vui!”

Nghe mấy người đó nói chuyện ríu rít đi xa dần, Nhan Chiêu Nhược tăng tốc bước chân về nhà.

Cô dự định nhanh chóng dịch xong bản thảo trong tay, sau khi tích góp đủ tiền liền đề nghị ly hôn với Tần Sùng Vũ. Kiếp này cô phải sống thật sung sướиɠ, rời xa tất cả những chuyện làm cho cô không thoải mái, không bao giờ phải chịu đựng sự dày vò kia nữa.