Chương 4

Nhan Chiêu Nhược nhíu mày khẽ nhếch nói: "Nói như vậy là tôi nghĩ sai cho cô sao?”

Cô đang cố ý khıêυ khí©h Bàng Thúy. Kiếp trước mỗi khi xảy ra chuyện, Bàng Thúy luôn làm ra bộ dạng mình là người không có lỗi, lúc trước cô đều lo mình mất mặt nên không muốn vạch trần cô ta, nhưng bây giờ cô không muốn như vậy nữa. Nhìn bộ dáng Bàng Thúy tức nhưng không mở miệng đáp trả lại được, tâm tình của cô liền tốt hơn không ít.

Khóe miệng Bàng Thúy giật giật, sợ hãi ngụy biện, sợ Nhan Chiêu nói Tần Sùng Vũ vào phòng bếp kiểm tra, chỉ có thể đỏ mặt câm miệng.

Gân xanh trên trán Tần Sùng Vũ nhảy hai cái, trầm mặc một lát sau mới nói: "Mau ăn đi, đều lạnh rồi.”

Bàng Thúy làm sao còn ăn được, húp vội chén cháo rồi chật vật đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng khách nhất thời chỉ còn lại Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược, anh quay đầu nhìn cô một cái, sắc mặt hơi hoà hoãn lại, há miệng muốn nói gì đó nhưng khi nhìn cô ăn cái gì, má má phồng lên, gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt khia, hình như cũng không để bụng chuyện vừa nãy, trong đôi mắt anh hiện lên một tia nghi hoặc, luôn cảm thấy hôm nay cô có chút không giống, nhưng chỉ suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn không lên tiếng.

-

Hai người ăn xong, Nhan Chiêu Nhược đứng dậy thu dọn bát đũa, Bàng Thúy lại từ trên lầu đi xuống, mặt lạnh đoạt lấy đũa trong tay cô, sau đó hừ lạnh một tiếng, ôm vào phòng bếp rửa sạch.

Nhan Chiêu Nhược lau bàn, xoay người muốn lên lầu, Tần Sùng Vũ đột nhiên gọi cô lại.

"Em lại đây một chút." Tần Sùng Vũ mở cửa phòng khách, đứng dưới mái hiên ý bảo cô đi qua, có chút không muốn bị Bàng Thúy nhìn thấy.

Nhan Chiêu Nhược nghi hoặc đi theo, không biết anh muốn nói cái gì.

Tần Sùng Vũ nhẹ giọng nói: "Gần đây nhà nước có dự định tổ chức thi đại học lại. Con gái nhà Phó sư trưởng muốn tham gia thi đại học nhưng tiếng Anh không tốt lắm. Anh ấy biết chuyện của em, nghe nói em cũng theo quân nên muốn anh ấy hỏi em có thể dạy thêm tiếng Anh cho con gái anh ấy không, một tháng cho ba mươi tệ, cụ thể như thế nào, em và con gái anh ấy sẽ nói chuyện với nhau.”

“Tổ chức thi đại học trở lại?"



Nhan Chiêu Nhược thiếu chút nữa hô to ra tiếng, thế mà cô quên mất chuyện quan trọng như vậy. Kiếp trước cũng vào khoảng thời gian này, tháng Mười năm 1977, tin tức khôi phục lại kỳ thi đại học gây ra chấn động rất lớn trên cả nước. Lúc ấy khi biết cô cũng cực kỳ kích động, nhưng kết hôn với Tần Sùng Vũ ba năm vẫn chưa có con, hơn nữa vừa mới tới hải đảo nên không do dự nhiều, cô tập trung vào việc sinh con.

Sau đó sinh con luôn là nhiệm vụ quan trọng nhất và cấp bách nhất trong cuộc sống của cô nên không bao giờ cô nghĩ đến việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và học đại học.

Dưới ánh trăng mông lung, thân mình cao lớn cao ngất của Tần Sùng Vũ như được khoác lên mình một tầng bạc trắng nhàn nhạt, đường cong trên mặt càng lúc càng có vẻ cứng rắn lạnh lùng. Anh vẫn luôn là kiểu người dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác khoảng cách, rồi lại không nhịn được muốn nhìn lên.

Nhan Chiêu Nhược ngửa đầu lên, khuôn mặt trắng nõn nhìn anh như có điều suy nghĩ, nếu giống như kiếp trước thì ba tháng nữa cô sẽ mang thai, nhưng cô và đứa nhỏ trong bụng kia không có duyên phận với nhau. Kiếp này nếu đã quyết định thay đổi tất cả, cô không có ý định để cho mình trải qua một lần sảy thai thương tâm cùng sự thống khổ kia nữa. Vậy thì trong ba tháng tới đây, cô phải tiết kiệm được nhiều tiền hơn để sau khi ly hôn rời khỏi đây, cô mới có thể đảm bảo an toàn hơn.

Một lát sau, cô gật đầu nói: "Được rồi, ông ấy có nói khi nào bắt đầu không?"

“Em tự nói chuyện với con gái ông ấy đi. Bây giờ anh đưa em qua đó." Tần Sùng Vũ nói xong đánh giá trên người cô: "Em đi mặc thêm một cái áo khoác nữa đi, cái này em đang mặc mỏng quá."

“Ồ."

Nhan Chiêu Nhược lên lầu lấy quần áo, Bàng Thúy từ phía sau cửa đi ra.

"Anh, anh như vậy không phải hại sư trưởng người ta sao, chẳng lẽ anh đã quên cô ta là tầng lớp nào rồi ư? Cô ta đã kết hôn với anh hơn ba năm vẫn chưa mang thai, anh không để cô ta nhanh chóng sinh con đi mà còn để cô ta ra ngoài chạy loạn!”

Tần Sùng Vũ không vui, trong nháy mắt đen mặt: "Ai cho em nghe lén, chuyện này không liên gì đến em!”

“Còn không phải là vì suy nghĩ cho anh hay sao?”

Bàng Thúy nắm chặt tay thành nắm đấm, rơm rớm nước mắt.

"Chuyện của anh cùng chị dâu em không cần em quan tâm." Tần Sùng Vũ nói xong nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang thấy Nhan Chiêu Nhược mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên cổ quấn một chiếc khăn màu xám tro, lộ ra nửa khuôn mặt mềm mại mà thanh lệ, đang chậm rãi đi về phía anh.