Chương 40

Rất nhanh sau đó mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, những người ban đầu vốn dĩ có chút suy nghĩ không đúng đắn với Giang Vãn thì hiện tại cũng không còn có ý đồ gì trên người cô nữa.

Cao Quân cũng chỉ có thể thành thật làm việc.

Nhưng vào cuối vụ thu hoạch mùa thu, có một chuyện lớn xảy ra tại trang trại 528.

Hôm đó trời âm u sắp mất, tất cả mọi người đều bận rộn với vụ thu hoạch cuối cùng và phải vội vàng đưa được hết thóc vào kho hàng, cho nên cũng không để ý nhiều đến bọn trẻ, không ai phát hiện ra Mã Tiểu Điền biến mất không thấy đâu, đứa trẻ mới mười tuổi.

Tất cả thóc lúa trên đồng đã được đưa vào kho, vụ thu hoạch mùa thu tạm thời kết thúc.

Tất cả mọi người đều rất vui mừng: "Cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi rồi!"

"Hình như trời sắp mưa, như vậy để mọi người được nghỉ ngơi một chút cũng được, nhưng đừng mưa quá lâu, lương thực còn chưa phơi nắng, nếu trời mưa lâu thì sợ sẽ bị hỏng, bị nấm mốc."

"Đúng vậy."

Gánh nặng trên vai mỗi người đều được trút bỏ, mọi người tụ tập bên nhau trò chuyện, chuẩn bị về nhà, đây là những giây phút thoải mái hiếm cố.

Đúng lúc này, Mã Tiểu Điền đang liều mạng chạy trên con đường nhỏ giữa cánh đồng ngô với thân cây ngô bị gãy một nửa.

Trên người cô bé tất cả đều là bùn, tóc tai bù xù, bẩn thỉu, nhưng quần áo vẫn gọn gàng.

Nhưng cô bé lại không đi đôi giày vừa chân, chạy được vài bước lại trượt chân ngã xuống đất.

Phía sau cô bé, một bóng dáng cao lớn và thô kệch đang càng ngày càng tới gần phía cô bé.

Cao Quân cười xấu xa: "Cô bé, vì sao lại chạy? Có phải bị lạc không? Chú đưa đưa cháu về nhà nhé?"

"Không cần!" Mã Tiểu Điền lập tức lùi lại phía sau, có gắng đứng lên để chạy trốn.



Cao Quân ung dung nhìn theo, một bàn tay dễ dàng nắm lấy mắt cá chân của cô bé: "Đừng chạy, đừng kêu, chú sẽ chơi một trò chơi với cháu."

“Ah___!”

Một giây sau, hai tiếng hét chói tai đồng thời vang lên.

Một tiếng hét chính là của Mã Tiểu Điền đang giãy dụa đạp chân, đang điên cuồng thét chói tai.

Một thanh âm khác chính là của Cao Quân, hắn ta ôm tay gào thét đau đớn: "Tên nào dám động thủ với ông đây, không muốn sống nữa sao..."

Tuy nhiên khi hắn ta ngẩng đầu lên, mọi lời nói không cần thiết đều bị nghẹn lại ở cổ họng mà không phát ra được.

Nông trường đã được chỉnh đốn lại, hiện tại bầu không khí đã được cải thiện rất nhiều, hầu hết những người được thả ra đều cải tà quy chính, cũng sẵn sàng làm việc chăm chỉ và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng tất cả những điều này không bao gồm Cao Quân, hắn ta không có cách nào động tay với nhưng thanh niên trí thức, cũng không dám đυ.ng tới những cô gái ở địa phương, càng không thể tìm Giang Vãn để trả thù. Vậy nên khoảng thời gian này hắn ta cảm thấy mình kiềm chế đến hỏng rồi!

Vì vậy hắn ta theo dõi những cô gái nhỏ ở địa phương, những đứa trẻ chỉ cần đe dọa một chút sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nếu không nghe lời thì chỉ cần đánh chết, nhét vào bao tải và ném xuống một cái kênh nào đó. Đó là chuyện nhỏ, dù sao thì so với việc giải quyết một người lớn cũng dễ dàng hơn.

Đến lúc đó không có bằng chứng thì người dân địa phương dù đoàn kết đến đâu cũng không thể nghi ngờ hắn ta, cũng không có biện pháp gì để đối phó với hắn ta.

Ôm tâm lý như vậy, hắn ta lấy Mã Tiểu Điền làm mục tiêu.

Bởi vì trong nhà Mã Tiểu Điền đều là phụ nữ, không có đàn ông, trong nhà không có đàn ông làm chỗ dựa thì khi bị ức hϊếp cũng không thể làm gì được.

Hắn ta đã có chủ ý hay nhưng không ngờ đến việc giữa đường xuất hiện Đổng Bác Hậu.

Lại là anh ta!



Làn trước cũng là anh ta!

Cao Quân đột nhiên tức giận, từ trên mặt đất đứng lên, cũng không quan tâm cánh tay mình vẫn còn đau, vẻ mặt hung dữ hỏi:

"Đồ khốn, anh đi theo tôi? Anh muốn chết à?"

Ánh mắt Đổng Bác Hậu tối sầm, xông tới, vung chân làm hắn ta ngã lăn ra, sau đó đưa tay kéo Mã Tiểu Điền, muốn đưa cô bé đi.

Nhưng hiển nhiên hôm nay Cao Quân đã có chuẩn bị, thừa dịp Đổng Bắc Hậu đang cúi đầu kéo đứa trẻ thì hắn ta rút một con dao nhọn trên người ra, định đâm mạnh vào người Đồng Bác Hậu.

Đúng lúc này, Trình Nghiêu nhảy ra, không biết anh đã núp trong ruộng ngô được bao lâu, đá con dao ra khỏi tay hắn ta, sau đó quay người giẫm lên xương đùi hắn.

Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" giòn tan, giống như tiếng xương gãy.

Cơn đau dữ dội kéo đến, Cao Quân hét lên đau đớn.

Đổng Bác Hậu quay lại, nhìn lướt qua hắn ta, sau đó đỡ Mã Tiểu Điền đang run rẩy đứng lên, đưa cho cô bé cây gậy mà anh ấy đã dùng để đánh Cao Quân.

"Có phải tên xấu xa này làm cháu sợ hãi?"

Khuôn mặt của Đổng Bác Hậu trông cũng rất đáng sợ, nhưng Mã Tiểu Điền lại cảm thấy anh ấy là người tốt, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu.

Anh ấy giơ cây gậy về phía trước: "Nếu như hắn ta bắt nạt cháu, cháu phải đánh trả."

Mã Tiểu Điền ngạc nhiên, người này muốn cô bé đánh người sao?

Đổng Bắc Hậu kiên nhẫn đặt cây gậy trước mặt cô bé cho đến khi cô bé lấy hết can đảm để cầm lấy, sau đó đập lên người Cao Quân hết cái này đến cái khác.

Cao Quân khổng để ý đến cô bé này, hay nói cách khác hiện tại hắn ta không rảnh để quan tâm đến điều đó, bởi vì hiện tại hắn cảm thấy quá đau đớn, hắn cảm nhận rõ ràng rằng xương chân của mình đã bị gãy.