Chương 34

Bữa sáng là bánh bột ngô nhân thịt và cháo, Giang Vãn đã làm nó trước vụ thu hoạch mùa thu bắt đầu rồi cất trong bảo khố để buổi sáng có thể ngủ lâu hơn một chút.

Hai người vội vàng ăn thứ gì đó rồi chạy ra ngoài.

Lúc Giang Vãn nhìn thấy lõi ngô vương vãi khắp mặt đất, chân cô mềm nhũn.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Trình Nghiêu: “Thật ra em thấy việc gặt gấp như ngày hôm qua thật sự rất lộn xộn, hiệu quả cũng không cao.”

Trình Diệu: "Ừm? Thế em có ý tưởng gì?"

Giang Vãn: “Thật ra thì nam nữ có thể phân công nhiệm vụ và hợp tác cùng nhau. Ví dụ như phụ nữ bẻ ngô, đàn ông khuân vác, trong nông trường nhất định phải có người chuyên tâm tách hạt, xát ngô và phơi, việc này có thể để người lớn tuổi hoặc trẻ con làm, nhưng lượng công việc ít nên điểm công cũng không được nhiều.”

Trình Nghiêu nghe xong cảm thấy cũng có lý, mấu chốt là nếu làm như vậy cô sẽ không phải làm việc quá sức nữa.

Vì thế anh nhéo nhéo tay cô, nói: "Cách của em rất hay, lát nữa anh sẽ đến văn phòng nói với lãnh đạo một câu."

Giang Vãn đỏ mặt, hôm qua cô mới nghĩ ra cách này, thật ra cũng có chút tâm tư riêng, vì vừa tách hạt vừa khuân vác thì quá mệt.

Cô biết rõ cơ thể nhỏ bé của mình không thể chịu được.

Nhưng không biết nói ra, lãnh đạo bên kia có đồng ý không.

Trước vụ thu hoạch mùa thu, các lãnh đạo ở văn phòng trang trại đều đã được sắp xếp, tất cả đều là gương mặt mới, sau này sẽ làm việc cùng Lục Minh.

Sau khi Trình Nghiêu đến văn phòng, anh không vòng vo mà trực tiếp nói ra ý tưởng của Giang Vãn.

Tất nhiên anh không nói thẳng đây là ý tưởng của cô, hiện tại thân phận của cô khá xấu hổ, không chừng còn bị người ta bịa đặt nói xấu, hơn nữa bây giờ chưa phải lúc lộ mặt.



Không nói ra là để bảo vệ cô.

Chuyện này trên đường đến đây cũng đã cùng Lục Minh bàn bạc qua.

Nhưng Lục Minh là ai, chỉ cần nghe thôi cũng biết, đây nhất định là ý tưởng của chị dâu, anh Nghiêu quá lợi hại, còn cẩn thận tính đến bước này.

Anh ấy cũng hiểu nỗi băn khoăn của hai vợ chồng, nên cũng không nói gì, ngược lại quay sang hỏi mấy người đứng gần: "Chủ nhiệm Tống, kế toán Doãn, hai người thấy thế nào?"

Tống Hoành Viễn và Doãn Mỹ Cầm nhìn nhau rồi nói: “Đề nghị của đội trưởng Trình rất tốt, thực ra giá ngô chưa tách hạt khác với giá ngô đã tách, những nông trường khác cũng đều tách hạt ngô xong mới bán lên công xã.

Chỉ là, nông trường của chúng ta không đủ nhân lực, nếu muốn hoàn thành trước khi mưa thu đổ xuống thì có lẽ không kịp đâu…”

Trình Nghiêu nói lại việc phân công nhiệm vụ giữ nam và nữ của Giang Vãn, về việc có thể sử dụng nhân công là người già và trẻ em để làm việc nhẹ mà không tốn quá nhiều điểm công.

Đến đây Doãn Mỹ Cầm nói thẳng: "Ý tưởng này rất hay, tôi nghĩ chúng ta có thể triển khai được!"

Chủ nhiệm Tống gật đầu: “Được, tôi sẽ mời ban lãnh đạo đến họp và thu xếp ngay.”

Giang Vãn không ngờ ý tưởng của mình lại được chấp thuận nhanh chóng như vậy và cô đã hành động ngay lập tức.

Trình Nghiêu lại nhéo ngón tay cô nói: “Đó là do vụ mùa cần thu hoạch nhanh nhất có thể.”

Đây là một cuộc đua với ông trời, nếu họ không kịp và không thể thu hoạch được lương thực thì sẽ phải trải qua mùa đông rất gian nan.

Anh lại nói: “Được rồi, anh đi xuống công trình đây, em cẩn thận chút, tìm chỗ râm mát mà ngồi nghỉ.”

Giang Vãn mím môi cười rồi gật đầu với anh.

Mỗi lần Trình Nghiêu thấy cô cười là một lần cảm thấy ngứa ngáy, lòng bàn tay tê dại, ngón tay hơi cuộn vào, sờ sờ đầu cô sau đó rời đi.



Thái độ coi mọi người là không khí của hai người khiến những người xung quanh chú ý, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Mỗi người một vẻ mặt.

Nhưng suy cho cùng thì hai người vẫn là vợ chồng, cho nên hầu hết ánh mắt của mọi người đều không có ác ý.

Giang Vãn nhìn trái nhìn phải, sau đó bước đến ngồi xuống một dưới gốc cây lớn trước nhà kho, bắt đầu tách hạt số ngô đã thu hoạch ngày hôm qua.

Mấy bắp ngô này gần như đã được phơi khô ngoài đồng nên việc tách hạt cũng không có gì khó khăn lắm.

Đầu tiên đeo găng tay, sau đó lấy một bắp ngô, dùng lõi ngô đã tách hạt chà xát lên nó, như vậy có thể nâng cao hiệu suất mà không bị ma sát tay quá nhiều.

Lục Thanh Hương ngồi ở một bên, nơi cô ta ngồi lúc đầu có bóng râm, nhưng khi mặt trời di chuyển, chỗ đó lại bị ánh nắng chiếu vào, khiến cả người cô ta đổ mồ hôi khó chịu.

Nhìn Giang Vãn đang ngồi dưới bóng râm, tay nhẹ nhàng tách hạt, liền không nhịn được hừ một tiếng: "Yếu đuối!"

Mã Phi Lan là người khỏe mạnh, hơn nữa việc quan trọng nhất lúc này ở nông trường là thu hoạch ngô trên đồng, cho nên cô ấy không ngồi tách hạt mà chịu trách nhiệm đẩy xe vận chuyển, cô ấy hoàn toàn có thể làm được việc này.

Tình cờ thế nào lúc cô ấy đẩy xe ngô đi qua và nghe được lời Lục Thanh Hương nói.

Cô ấy nhíu mày, nhìn chằm chằm Lục Thanh Hương hỏi: "Đồng chí Lục, cô đang nói ai vậy?"

Lục Thanh Hương không ngờ bị cô ấy nghe thấy, càng không ngờ cô ấy lại nói thẳng ra như vậy, sắc mặt có chút khó coi, cúi đầu nói:

"Tôi chẳng nói ai, cô nghe nhầm rồi."

Mã Phi Lan không so đo với cô ta nữa, nói một câu như vậy để cô ta biết ý chút.