Chương 33

Vừa về đến nhà đã ngã xuống giường, có thể nhắm mắt ngủ trong vài giây.

Trình Nghiêu đau lòng muốn chết, mang bếp lò từ ký túc xá của Lục Minh về, một bếp hầm thịt thỏ, một bếp nấu cơm.

Nấu hai bếp cùng một lúc nhanh hơn, tranh thủ ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi.

Anh đã định hôm nay sẽ nhào bột làm bánh ngô, bánh bao trắng, bên trong nhồi thịt lợn bắp cải và thịt lợn cà rốt, anh làm rất nhiều sau đó bảo cô cất đi.

Như thế thì dù anh có về muộn trong vụ thu hoạch mùa thu, cô vẫn có thể ăn vài chiếc bánh bao nóng để không bị đói.

Giang Vãn ngửi thấy mùi thơm của thịt thỏ hầm, bụng đói kêu ục ục, cuối cùng nhớ ra trong bảo khố có không ít đồ ăn, thực sự không cần thiết phải nhịn đói trong khi chờ bữa chính.

Thế là cô lấy sữa mạch nha ra, pha hai cốc, lấy ra hai cái bánh bao, gọi Trình Nghiêu vào ăn, mỗi người một cái.

Đây đều là đồ tốt, không thể để người khác nhìn thấy, cho nên từ trước đến giờ cô luôn lặng lẽ ăn trong nhà.

Trình Nghiêu lúc đầu không chịu ăn: “Em ăn đi, anh không đói.”

Sữa mạch nha và sữa bột đều là hàng hiếm, các cửa hàng trong thị trấn quanh năm suốt tháng cũng chỉ bán có một chút, cho dù có tiền và phiếu ăn cũng khó mà mua được.

Hơn nữa, anh không thích đồ ngọt, không cần lãng phí, cứ để cô ăn nhiều thêm chút.

Nhìn thấy cô nhấp một ngụm sữa mạch nha, anh cong mắt cười, khuôn mặt không khỏi dịu dàng thêm vài phần.

Nhưng Giang Vãn rất kiên trì: “Chúng ta mỗi người một cái, chẳng việc gì em phải ăn một mình cả.”

Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: "Ăn đi đừng lo lắng, ăn xong rồi nói tiếp."

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên lại thẳng, cô có tiền, muốn thì vẫn có thể mua lại.

Chờ đồ ăn chín, hai người đang ngồi đối diện chuẩn bị ăn, Lục Minh đã quay về, gõ cửa nói: "Lại mượn bếp lò sao?"

Thật ra anh ấy ăn ở căng tin, nhưng mùi thịt thỏ hầm quen thuộc xông vào mũi, vừa ngửi đã biết là tay nghề anh Nghiêu, thành ra anh ấy lại đói tiếp.



Hôm nay thu hoạch quá mệt mỏi, anh ấy cũng không ngại ăn thêm một bữa nữa đâu.

Thế là mặt dày mò tới cửa.

Anh em bao năm, anh ấy chỉ cần dẩu mông Trình Nghiêu liền biết anh ấy chuẩn bị đánh ra cái gì, nên cũng không nói nhiều, cầm bát sạch lấy cho anh ấy một bát thịt thỏ mang về ăn.

Giang Vãn thực sự nghĩ Lục Minh vẫn chưa ăn nên cô nhắc Trình Nghiêu: "Chúng ta lấy thêm một ít cơm nhé, ăn mỗi thế này thì hơi mặn."

Để ăn được nhiều cơm, ít thịt đi, nên thịt quay và thịt hầm ở nông trường thường được làm mặn hơn chút.

Nhưng Trình Nghiêu không phải vì điều này mới nấu mặn, mà do món thịt thỏ phải làm mặn chút mới ngon.

Nghe Giang Vãn nói vậy, anh quay người đi múc thêm một bát cơm, hỏi Lục Minh: “Đủ chưa?”

Lục Minh cười cười: "Đủ rồi!"

Sau đó quay ra gật đầu với Giang Vãn: “Cảm ơn chị dâu!”

Rồi quay người về nhà với hai cái bát trên tay.

Giang Vãn: "..."

Nhìn Trình Nghiêu ngồi xuống đối diện tiếp tục ăn cơm, nói: “Trước kia em tưởng ai trong quân đội cũng giống như anh hết.”

Nhưng sau khi gặp Lục Minh, cô lại cảm thấy suy nghĩ trước kia bị đạp đổ.

Trình Nghiêu nhướng mày hỏi: “Giống anh là như thế nào?”

Giang Vãn: "Thì...nghiêm trang, nghiêm túc, có phần lạnh lùng, ít nói ít cười... trông hơi đáng sợ."

Trình Nghiêu sặc nước miếng, ho khan một tiếng: “Anh, anh ở trong lòng em là kiểu người như vậy à?”

Giang Vãn vội vàng đưa cho anh cốc trà bạc hà lạnh: "... Cũng, cũng không phải, anh rất chính trực!"

Trình Nghiêu: "..."



Bỏ đi, miễn cưỡng chấp nhận cách nói này, dù sao nếu không phải cô thấy anh là người chính trực thì lúc trước đã không liều mạng đòi anh cứu giúp.

Nhưng tới khi lên giường, anh liền cho Giang Vãn thấy, đàn ông chính trực cũng có mặt trái.

Giang Vãn đánh một cái: “Ngày mai phải dậy sớm, anh không mệt sao?”

Trình Nghiêu: “Chỉ một lần thôi.”

Mệt thì mệt nhưng vẫn muốn.

Được rồi…

Giang Vãn bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, nhưng phải thừa nhận là cô cũng có tật xấu, không phải mỗi anh muốn, cô cũng muốn.

Dù sao thì kể từ đêm tân hôn, dường như anh đang quan tâm thân thể nhỏ tuổi của cô nên rất kiềm chế, số lần hai người vận động có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần làm anh đều kiên nhẫn, chậm rãi.

Hai người cũng biết ý chỉ làm một lúc, sau đó nặng nề ôm nhau ngủ.

Còn anh chàng độc thân Lục Minh ở phòng bên cạnh ăn thịt thỏ mà như nhai sáp, trong lòng không khỏi ai oán một hồi.

Không phải chỉ là ăn thịt thỏ của hai người thôi sao, có cần phải tra tấn tinh thần anh ấy vậy không?

Vừa nghe thấy động tĩnh ở cách vách, anh ấy nhanh chóng cầm lấy hai bát cơm chạy đi.

Ôi, lại một đêm ngủ ở văn phòng.

Thật ra Trình Nghiêu biết giường không chắc chắn, cho nên để tránh gây ra tiếng ồn lớn, anh thậm chí còn bế cô lên, trực tiếp đứng trên đất.

Nhưng cách âm trong phòng không tốt, thể lực của Trình Nghiêu lại rất đáng kinh ngạc, Giang Vãn bị kí©h thí©ɧ kêu thành tiếng, hơn nữa thính lực của Lục Minh thì tốt khỏi phải bàn.

Lúc chạy về văn phòng với hai cái bát trên tay, anh ấy đã nghĩ, cũng may phòng ký túc của anh ấy ở đầu dãy nhà, và anh ấy là người hàng xóm duy nhất phải chịu trận.

Ngày hôm sau, Giang Vãn đang mơ màng thì bị Trình Nghiêu dựng dậy mặc quần áo, làm cô sợ đến mức tỉnh cả ngủ.