Chương 35

Cô ấy thường giúp đỡ bố mẹ cô và đội trưởng Mã làm các công việc trong nông trường, hơn nữa cô là một trong số ít các học sinh trung học nên trong nông trường cũng có chút tiếng nói.

Mã Phi Lan vẫy tay gọi một cô bé tầm mười tuổi: "Tiểu Điền,

lại đây."

Mã Tiểu Điền là con gái của bác cả nhà cô ấy, năm nay mười tuổi, đang ở sân xát hạt ngô, một ngày làm việc được 2 điểm công.

Nghe thấy dì gọi mình, Mã Tiểu Điền lập tức chạy qua: "Di, dì gọi cháu à?"

Mã Phi Lan đưa cho cô bé một nắm lá bạc hà, nói: "Mang cái này đi rửa sạch, rồi đun sôi lên cho mọi người uống. Nấu xong thì xát ngô tiếp, sau đó cho cháu thêm 2 điểm."

Trẻ con tay mềm, thêm nữa cũng không quyết tâm, ngồi xát ngô lâu cũng chán rồi.

Vì thế Mã Tiểu Điền lập tức vui vẻ vâng lời, cầm một nắm lá bạc hà, quay người chạy đi, việc đun nước pha trà là việc quá dễ dàng đối với cô bé!

Tiền Đóa tò mò: “Phi Lan, em bảo Tiểu Điền đun lá gì vậy?”

Cô ấy mới phát hiện mình có thai trước vụ thu hoạch mùa thu, thai kỳ không tốt lắm, hơn nữa ở trang trại phơi nắng tách hạt ngô một ngày được có 4 điểm, nên cô ấy không đi nữa mà ở nhà nghỉ ngơi.

Mã Phi Lan: “Là nước lá bạc hà, uống có thể giải nhiệt, giảm mệt mỏi.”

Trước đó Giang Vãn dặn cô ấy đừng nói với người ngoài là cô phát hiện ra.

Tuy bây giờ đã là mùa thu nhưng nhưng nắng vẫn rất to, ban ngày, đặc biệt là buổi trưa, nóng đến mức làm người ta khó chịu.



Nghe xong, rất nhiều cô gái không khỏi hết lòng khen ngợi cô ấy: “Phi Lan thật là rất có tiền đồ, hiểu biết nhiều như vậy, đúng là người có học! Hôm nay trời nóng thật, lát nữa nấu xong, tôi cũng uống một cốc.”

Mã Phi Lan hào phóng hô lên: "Mọi người uống đi, đun cũng để cho mọi người cùng uống. Chúng ta cùng nhau cố gắng thu hoạch vụ mùa thu nhé!"

Các cô gái khác cũng hô lên: "Được! Phi Lan làm tốt lắm!"

Tình cờ, thím Mã cũng đẩy một xe ngô tới, nghe mọi người khen ngợi con gái mình, trên mặt bà ấy hiện lên nụ cười tự hào.

Mã Tiểu Điền đun xong nước bạc hà mời mọi người uống, nhưng Tiền Đóa lại không nhúc nhích.

Lục Thanh Hương khó hiểu: "Sao cô không uống? Nước bạc hà này thật sự rất tốt, uống vào có thể lấy lại tinh thần. Tôi uống vào thấy dễ chịu hơn nhiều."

Một bà lão bên cạnh cũng nói: "Đúng thật rất ngon. Phi Lan chu đáo thật, nếu không ngồi dưới nắng như này, lão đây ngất xỉu mất!"

Tiền Đóa xoa xoa bụng, trong lòng bài xích nhưng vẫn cười nói: "Không cần, tôi tự mang nước rồi."

Lục Thanh Hương chú ý tới động tác nhỏ của cô ấy, chớp nhẹ mắt, sau đó mỉm cười và không nói thêm gì nữa.

Trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, chẳng phải chỉ là đang mang thai sao, cô ấy đường đường là tiểu thư quý tộc cao quý, vậy mà uống một ly trà cũng không được?

Sau đó cô ta im lặng làm việc, không nói gì nữa và cũng không uống nước bạc hà nữa.

Tuy nhiên, trà bạc hà có tác dụng giải khát và giải nhiệt trở nên nổi tiếng và được ưa chuộng ở nông trường.

Ban đầu chỉ có đội trưởng Mã cùng với tiểu đội uống, sau đó là toàn bộ phụ nữ, trẻ con trên ruộng phơi đều uống, uống xong đều cảm thấy tốt, một truyền mười, mười truyền trăm, lan truyền đến văn phòng nông trường.



Doãn Mỹ Cầm đến khu bãi phơi đi một vòng, thấy một cái bếp được đặt trong bóng râm, chiếc nồi này liên tục đun nước, khi nước sôi thì đổ vào một chiếc nồi khác đang được để trà khô.

Ngâm một số lá trong nước, nước không màu chuyển dần sang màu vàng nâu.

Cô ấy bình tĩnh nhìn một lúc rồi hỏi: "Đây là gì? Ai là người pha nó?"

Hiện tại Mã Phi Lan không có ở đây, vì vậy bên cạnh có người nhanh miệng trả lời: "Là Phi Lan bảo pha, cô ấy bảo đây là trà bạc hà, uống cho tinh thần tỉnh táo."

"Đúng vậy, kế toán Doãn, cô có muốn nếm thử không? Đúng là rất ngon, chúng tôi ngồi dưới ánh mặt trời, bị phơi nắng gần như choáng váng, uống một ngụm trà thì cảm thấy cả người đều thoải mái!"

"Đúng thật là rất ngon, tôi đã mang một chút về nhà và pha cho mấy người đàn ông mang đi uống, bọn họ đều nói có tác dụng và mùi vị rất tuyệt vời!"

Doãn Mỹ Cầm mỉm cười không trả lời, cô ấy cầm lấy bình nước quân dụng của mình mà rót một ít uống thử, thật sự rất ngon, tươi mát sảng khoái, cảm thấy rất tỉnh táo, giải khát giải nhiệt.

Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đây là trà bạc hà? Ai là người ủ trà?"

Tình cờ lúc đó Mã Phi Lan đang đi đến gần, nghe thấy vậy thì nói: "Kế toán Doãn, không phải lá trà ủ với bạc hà, là lá bạc hà trồng trên đất nhà tôi, bình thường muốn uống thì hái lá ngâm nước uống."

Hai mắt Doãn Mỹ Cầm nhìn Mã Phi Lan một cách nghiêm túc, cô ấy biết cô gái này, cô ấy là con gái của Mã Hợp Đồng, có thể từ nhỏ đã đi theo đội trưởng mã tới làm việc trong tiểu đội, ngoài ra cô ấy hiện đã là học sinh sinh cuối cấp ba, so với ba của cô ấy thì cách nói chuyện và hành động của cô ấy làm người ta cảm thấy thuyết phục hơn.

Ngoài ra cô ấy cũng là người có tính cách mạnh mẽ, độc lập, cứng rắn trong công việc nhưng lại rất biết điều. Tuy mới đến nông trường vài ngày nhưng cô ấy đã có ấn tượng tốt với cô gái này.

Doãn Mỹ Cầm nở nụ cười: "Ừ, nếu mọi người cảm thấy ngon thì ngâm thêm nhiều một cho mọi người cùng uống, nâng cao tinh thần và thu hoạch bội thu!"