Khi người một nhà cơm nước xong, Trương Tú Cúc chuẩn bị đưa Dư Vãn Vãn về nhà nghỉ ngơi, thì lúc này trưởng thôn đã đi tới.
"Chị dâu, em nghe Kiến Quốc nói, Vãn Vãn đã khỏi rồi sao?”
"Đúng vậy, hiện tại con bé đã thông minh lên không ít rồi.”
Vài người xung quanh nghe thấy đứa con gái ngốc của đại đội trưởng đã khỏi rồi, đều sôi nổi tiến lên phía trước nói lời chúc mừng với Trương Tú Cúc, dù sao thì hoàn cảnh của nhà đại đội trưởng cũng là số một số hai quanh đây, hơn nữa thằng hai nhà ông còn là con rể của xưởng trưởng xưởng sắt thép ở trong huyện, có biết bao nhiêu người luôn mơ ước được vào thành phố ăn lương thực cung ứng đó.
Tin tức con gái của nhà đại đội trưởng không còn ngốc nữa lập tức được truyền đi khắp đại đội.
Dư Vãn Vãn đi theo bà nội mình về đến nhà, đã bị đẩy đi vào trong phòng, bắt cô đi nghỉ ngơi.
Dư Vãn Vãn nằm ở trên giường, từ trong không gian lấy ra cuốn sách mà hệ thống để lại, mở ra xem. Cô càng xem càng hăng say, trong cuốn sách này có không ít những người xuyên không hay trọng sinh, tất cả đều vì một người đàn ông mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Nam nữ chính trong sách là thanh niên tri thức xuống nông thôn ở cùng một chỗ nên mới quen biết, lúc này nữ chính đang ở trên xe lửa đi đến đây. Nhìn bàn tay vàng 24K của nữ chính, Dư Vãn Vãn hâm mộ đến mức chảy cả nước dãi , không nghĩ tới nữ chính vậy mà lại có một hệ thống trao đổi, còn có một cái không gian lớn như vậy.
Trong không gian chứa đầy lương thực mà thời đại này khan hiếm, những đồ phục vụ cho việc ăn, mặc, ở, đi lại,...... đều nhiều đến đếm không xuể.
Dư Vãn Vãn cũng chỉ là có chút hâm mộ, chứ không hề có suy nghĩ gì khác.
Trong mắt cô, nam chính có hơi quá hống hách, điều kiện trong nhà tốt, tự nguyện xuống nông thôn, trên đường đi đã bị vẻ đẹp của nữ chính hấp dẫn, sau đó ở đại đội Thanh Sơn lại gặp được con gái của kế toán, Liễu Xuân Lan nhất kiến chung tình với hắn. Hắn vẫn luôn đứng giữa hai người phụ nữ lôi qua kéo lại, điều này khiến cho Dư Vãn Vãn không thể không mắng một câu, tra nam.
Dư Vãn Vãn tiếp tục xem tiếp, cô không nghĩ tới trong cốt truyện còn có nhắc đến cả mình, một nhân vật pháo hôi tuyến mười tám, bị con gái của nhà kế toán lợi dụng, đối nghịch với nữ chính, đáng tiếc nguyên thân chính là một đồ ngốc, không lợi dụng được thành công, bị mấy anh trai của cô phát hiện ra, cô xem qua cốt truyện về Liễu Xuân Lan một chút, thời gian này hẳn là ả ta cũng sắp trọng sinh rồi.
Dư Vãn Vãn đọc đến hăng say, sau khi xem xong cô cũng đã biết được đại khái cốt truyện thế nào, không khỏi tặc lưỡi một cái, dáng vẻ giống như vẫn chưa đã thèm.
Cũng không biết sau khi Liễu Xuân Lan trọng sinh biết được cô không còn ngốc nữa thì sẽ phản ứng như thế nào.
Hiện tại là năm 1973, còn hai năm nữa là nam nữ chính sẽ xuống nông thôn, Dư Vãn Vãn ngẫm lại cảm thấy có chút kích động, đến lúc đó cô sẽ ngồi ở hàng ghế đầu để ăn dưa, cô cần phải chuẩn bị thật nhiều hạt dưa thay cho bỏng ngô thôi.
Ở Liễu gia, nhà của kế toán của đại đội.
Liễu Xuân Lan từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt không thể tin được, ả ta nhìn quanh bốn phía, ngôi nhà quen thuộc này khiến cho ả ta phải lệ nóng doanh tròng, ả thầm thề ở trong lòng, đời này nhất định phải khiến cho Tống Tư Nhiên thảm hại hơn cả ả ta ở kiếp trước, ả ta nhất định phải giành được Cố Thành về tay, trải qua cuộc sống của phu nhân nhà giàu.
Liễu Xuân Lan đi ra khỏi phòng, nhìn cuốn lịch treo trên tường nhà, thầm nghĩ, hiện tại mới là năm 1973, nhóm người Tống Tư Nhiên đến đại đội Thanh Sơn vào năm 1975, ả ta nghĩ đến việc vẫn còn hai năm nữa, liền cảm thấy cuộc sống trôi qua thật khó khăn.
Lúc này ba mẹ của Liễu Xuân Lan cũng đã trở lại, mẹ Liễu thấy Liễu Xuân Lan vẫn còn chưa nấu cơm, lập tức không vui, "Sao giờ này rồi mà vẫn còn chưa nấu cơm, ngày nào cũng bắt chước con gái nhà đại đội trưởng ăn không ngồi rồi, đều đã mười lăm tuổi rồi mà còn muốn đi học, cũng không biết nói gì con cho tốt, sau khi tốt nghiệp sơ trung (cấp hai) liền thành thật ở nhà đi làm việc kiếm công điểm cho mẹ.”
Ba Liễu không nói gì, nhưng cũng tán đồng với những lời vợ mình vừa nói, căn bản ông ta chính là người trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái đọc sách nhiều như vậy cũng là vô dụng, trong nhà còn có hai thằng con trai, cần phải tích góp tiền cho bọn chúng đi học đọc sách.
"Mẹ, con lập tức đi nấu cơm ngay đây.”