Chương 2: Xuyên thành con gái ngốc của nhà đại đội trưởng (2)

Mãi đến đêm, cô mới bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài nhà.

Dư Kiến Quốc đứng bên cạnh không nhịn được kêu lên: “Mẹ, đừng đánh nữa, Vãn Vãn còn đang dưỡng bệnh trong phòng, bác sĩ nói con bé cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể nhanh chóng hồi phục được.”

Trương Tú Cúc nghe vậy dừng lại: "Thằng nhãi này, tạm tha cho con, trước đi ngủ đã, sáng mai mẹ sẽ tiếp tục hỏi tội con.”

Nói xong, bà ném cây chổi sang một bên rồi đi vào nhà, ầm ĩ cả đêm nên cũng mệt mỏi, bà đến phòng của Dư Vãn Vãn quan sát tình hình, thấy cô còn chưa thức nên quay người đi về phòng mình nghỉ ngơi.

Trong sân, Dư Kiến Vỹ nhìn anh trai mình một cách biết ơn, nhưng Dư Kiến Quốc lại liếc nhìn anh đầy trào phúng: "Nếu Vãn Vãn không bình phục, không chỉ mẹ mà chính anh cũng sẽ đánh chết em.”

Dư Kiến Vỹ mỉm cười nịnh nọt với anh trai mình: "Anh đừng lo lắng, ngày mai em sẽ ra sông bắt cá về tẩm bổ cho Vãn Vãn.”

Dư Kiến Quốc nhìn em trai mình, hận không thể “rèn sắt thành thép”. Đứa em này do chính tay anh ấy nuôi dưỡng, bố mất sớm, những năm qua mẹ và anh bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình nên không chú ý đến đứa em này khiến cho hiện giờ tính tính của nó trở nên “hoang dại” như vậy.

Dư Kiến Quốc nói: “Em đã gần ba mươi rồi, ngày nào anh cũng vào thị trấn chơi đùa, em không định lập gia đình à?”

Nghe vậy, Dư Kiến Vỹ vốn còn đang cười, lập tức trở nên nghiêm túc: "Em vào thị trấn làm gì anh còn không biết sao? Em có tiền, còn sợ không lấy được vợ sao?”

Dư Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng: “Anh biết nhưng người trong thôn không biết, bọn họ chỉ biết em là một kẻ ăn bám, lười biếng, sống dựa vào gia đình.”

Dư Kiến Vỹ bị nói đến nghẹn họng, hình tượng của anh trong mắt người ngoài quả thực không tốt, “danh tiếng” của anh cả thôn Thanh Sơn lẫn thôn bên cạnh đều biết cho nên mấy năm nay cũng không có ai đến cửa kết thân.

"Anh à, em cũng không vội mà.”

“Tùy em, đến mẹ còn không nói được thì anh có thể quản được em chắc.”

Vu Kiến Quốc nói xong liền trở về phòng.

Dư Vãn Vãn nằm trên giường cuối cùng cũng nhận biết được toàn bộ người thân trong nhà. Cha của thân thể này là Dư Kiến Quốc, là trưởng thôn Thanh Sơn, ngoài ra cô có bốn người anh trai, anh cả là Dư Tùng Dĩ đã tham gia quân ngũ được nhiều năm. Anh hai Dư Tùng Hiên làm công nhân trong nhà máy cơ khí ở huyện. Anh ba Dư Tùng Lâm và anh tư Dư Tùng Sâm là một cặp song sinh đang học cấp ba ở huyện. Cô là đứa con thứ năm, sinh ra đã ngốc nghếch, bị người trong thôn gọi là “út khờ” mặc dù sắp tốt nghiệp cấp hai nhưng vì thành tích học tập yếu kém nên mọi người đều nghĩ cô sẽ bị đúp lớp.