Chương 46

Lâm Thính Vãn vì kịp thời gian báo danh vào đoàn văn công, sau khi bán xong việc làm, hôm nay cha cô dẫn cô mua vé xe khởi hành vào trưa mai.

Nói đến việc khởi hành thì nỗi thương cảm ly biệt lại toát lên, Trình Hoa Trân là người luyến tiếc con cái nhất, bà ấy đem toàn bộ nỗi luyến tiếc chuyển đổi thành động lực chuẩn bị đồ đạc cho con gái.

Lâm Thính Vãn cũng vô cùng luyến tiếc, nhưng vũ đạo chính là ước mơ của cô, ở thời đại này thì đoàn văn công chính là cơ hội duy nhất của cô.

Ngày mai phải rời đi rồi, hôm nay Lâm Thính Vãn đang chuẩn bị đồ đạc, Lâm Thính Vân ở bên cạnh vừa giúp chị gái mình sắp xếp hành lý vừa quyến luyến không rời quấn lấy Lâm Thính Vãn, làm nũng với cô, “Chị ba, chị đến chỗ anh cả rồi nhớ viết thư cho em nha?”

Lâm Thính Vãn gật đầu, “Chị biết rồi, chờ đến nơi chị sẽ lập tức gọi điện thoại cho em.”

“Chị ba, em không muốn xa chị.” Cảm giác vừa mới thân thiết hơn với chị thì chị lại đi rồi.

Lâm Thính Vãn duỗi tay vỗ vỗ bả vai em gái nói, “Chị cũng không nỡ xa em.”

Lúc này Trình Hoa Trân bưng bánh đã chiên xong tiến vào thấy con gái út dính lấy chị ba nó bèn lải nhải một câu, “Vân Vân, con đừng quậy nữa, ngày mai chị ba con đi rồi, nhìn xem còn có thứ gì chưa mang theo hay không.”

Bà ấy vừa nói lại nhìn thoáng qua hành lý đã được sắp xếp ngăn nắp, hỏi Lâm Thính Vãn, “Thời tiết ở bên kia rất lạnh, anh cả con nói mùa đông tuyết rơi không tiện để ra ngoài mua sắm, buổi chiều mẹ lại dẫn con đến cửa hàng quốc doanh, con phải mua nhiều mấy lọ kem dưỡng da, còn có mấy đồ cần thiết cho con gái, miễn cho qua đó lại không tiện.”

Lâm Thính Vãn đúng là có ý này, cô không chỉ muốn mua cho bản thân mà còn muốn mua cho cha mẹ và em trai em gái, chuyến đi này phỏng chừng cô không có nhiều thời gian để về thăm nhà.

Vừa lúc hôm nay mọi người đều ở nhà, buổi chiều cả gia đình liền mênh mông cuồn cuộn khởi hành đến cửa hàng quốc danh trong huyện.

Lúc ra cửa gặp được hàng xóm ở toà nhà công nhân viên chức, Trương Anh nhìn thấy cả nhà họ Lâm cùng nhau ra ngoài còn tưởng rằng là họ về nhà mẹ đẻ của Trình Hoa Trân, “Hoa Trân, về nhà mẹ đẻ hả?”

Trình Hoa Trân nói, “Không phải, dẫn bọn nhỏ đi mua chút đồ.”

Trương Anh nhìn người nhà họ Lâm đi xa, quay đầu lại trò chuyện với hàng xóm bên cạnh, “Cuộc sống của Hoa Trân quá tốt rồi, mấy ngày hôm trước tôi mới gặp chị ấy mang bọn nhỏ đi may quần áo mới, hôm nay lại đi mua đồ nữa.”

Bà ta thật sự hâm mộ, nhìn khắp toà nhà công nhân viên chức chỉ có Trình Hoa Trân là mặc nhiều quần áo mới, nhìn lại chính mình, từ khi sinh đứa con thứ năm, đã hai năm rồi bà ta chưa làm quần áo mới.

Người bên cạnh nói, “Đúng là tốt, hơn nữa bà hẳn là biết, Tiểu Vãn còn đem công việc tại trạm phát thanh bán đi.”

“Cái gì? Bán công việc đi á? Vậy Tiểu Vãn không đi làm sao?”

Người đang nói chuyện gật đầu nói tiếp, “Nghe nói là đã trúng tuyển vào đoàn văn công, muốn đi bộ đội.”

“Trời ạ, Lâm Thính Vãn cũng quá giỏi rồi.”

Nói đi trạm phát thanh liền đi trạm phát thanh, vốn dĩ đã khiến người khác ganh tỵ, kết quả công việc tốt như vậy mà người ta còn chướng mắt, trực tiếp muốn đi đoàn văn công bộ đội.

Đoàn văn công bộ đội lại không giống với đoàn văn công ở nhà máy, về sau cũng là mặc quân phục, hơn nữa nhà họ Lâm xuất hiện hai người mặc quân phục, cái loại này dù có hâm mộ cũng không tới.

“Haizz, khi nào con tôi mới biết phấn đấu như vậy đây.” Mấy người nói chuyện con nhà người ta, lại nhịn không được lắc đầu, đừng nói mặc quân phục, liền chỉ tiêu nhận người trong nhà máy cũng không ngừng giảm bớt, hơn nữa vì hưởng ứng lời kêu gọi lên núi xuống thôn nên nhiều con cái của rất nhiều gia đình đều bị sắp xếp xuống nông thôn.

“Đừng nói phấn đấu như thế, có thể có chức vị trong nhà máy đã không tệ rồi.”

Đúng vậy, nói đến chuyện này có người nghĩ tới chỉ tiêu xuống nông thôn năm nay đã được công bố, lúc này đây sợ là có nhiều nhà ở toà nhà công nhân viên chức đều phải đưa con cái xuống nông thôn rồi.