Chương 45

Về đến nhà Lưu Phượng Chi trực tiếp khóc lớn lên, Lưu Kim Hoa vốn dĩ tức giận lại nghe tiếng khóc của con gái liền phiền lòng, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, đồ vô dụng, một thằng đàn ông cũng không giữ được.”

Nếu không có việc quả phụ tới cửa, sự việc có thể ồn ào đến như này sao?

Con trai đáng thương của bà ta, đều 21 tuổi rồi còn chưa có việc làm đàng hoàng.

Lưu Phượng Chi nghe được lời này của mẹ mình lập tức đứng lên rống lớn, “Bây giờ thì bắt đầu trách con, nếu không phải vì mẹ đem bán con cho nhà họ Phùng đổi lấy việc làm cho con trai mẹ thì con có trở thành trò cười của toà nhà công nhân viên chức không?

“Con nhỏ chết tiện này, mày còn mặt mũi trách móc tao? Không phải mày cũng muốn sống sung sướиɠ sao?”

Tiếng hai mẹ con khắc khẩu xuyên thấu qua ván cửa truyền đến hành lang, khiến người đi ngang qua nghe được lắc đầu, thật là mẹ không giống mẹ, con không giống con, khó trách sống thành như vậy.

Không lâu sau nhà họ Lưu truyền ra một trận tiếng đổ vỡ, tiếp theo chính là từng đợt đánh chửi cùng tiếng khóc vang vọng hành lang, chỉ là không có ai đứng ra khuyên nhủ, rốt cuộc vừa nãy hai người kia vừa mới ăn vạ nhà họ Lâm, ai còn dám dính líu tới nhà họ nữa chứ, sợ ngày nào đó bị bọn họ vô cớ ăn vạ.

Nhà họ Lâm không để bụng chuyện của hai mẹ con Lưu Kim Hoa, loại người này bọn họ động thủ đều ngại dơ tay, huống hồ hiện tại trong nhà có chuyện càng quan trọng cần xử lý.

Rốt cuộc hạnh phúc của con gái mới là quan trọng nhất, Trình Hoa Trân ở trên bàn cơm đề ra chuyện hôm nay con cả gọi điện thoại về nhà.

Bà ấy mới vừa nói xong thì người phản ứng lớn nhất là Lâm Thính Vân, trực tiếp đứng lên hỏi, “Chị ba muốn đến trạm dừng chân của anh cả sao?” Cô bé luyến tiếc chị ba.

Trình Hoa Trân không quan tâm con gái nhỏ mà dò hỏi ý kiến của Lâm Thính Vãn, “Vãn Vãn, con suy nghĩ như thế nào? Nếu không muốn đến chỗ anh cả con thì……”

“Con đi.” Đây chính là tin cô muốn chờ, sao có thể không đi.

Lâm Thành An nghĩ con gái muốn đi đến nơi có hoàn cảnh gian khổ như thế thì trong lòng vô cùng luyến tiếc, nhưng thấy con gái muốn đi ông ấy khó mà nói thêm gì được, chỉ hỏi một câu, “Nếu Vãn Vãn đi thì công việc bên trạm phát thanh phải làm sao đây?”

Lâm Thính Vãn đã sớm xử lí tốt chuyện này, “Mẹ, cha, chuyện đó thì hai người không cần lo lắng, lần đó báo danh với con còn có một cô bé, cô ấy cũng muốn vào trạm phát thanh, nếu con đi, cô ấy bằng lòng bỏ ra 600 đồng tiền mua công việc này.”

Việc làm ở thời buổi này có thể thay thế bằng người nhà hoặc mua bán, Lâm Thính Vãn viết thư cho anh cả liền tìm cô gái kia, không nghĩ đến cô gái đó đã sớm muốn mua công việc này, thấy Lâm Thính Vãn ngỏ lời liền lập tức đồng ý.

Trình Hoa Trân cùng Lâm Thành An nghe con gái nói xong liền liếc mắt nhìn nhau, sao có cảm giác tất cả đều trong kế hoạch của con gái vậy ta?

Nhưng mà vợ chồng nhà họ Lâm cũng không nghĩ nhiều, con cả nói con gái đến đó không chỉ xem mắt mà còn báo danh vào đoàn văn công, thời gian đoàn văn công tuyển người cũng sắp tới rồi, sợ con gái bỏ lỡ thời gian liền muốn lập tức xử lý, nhanh chân đi trước.

Lâm Thính Vãn cũng nghĩ như vậy, cho nên ngày hôm sau liền bán công việc đi, sau đó ôm 600 đồng tiền về nhà, chuẩn bị thu dọn một chút liền nhích người đến tìm anh cả.