Chương 47

“Đúng rồi, mọi người có nghe nói con gái của chị Tôn ở lầu một không?”

“Con gái chị ấy bị làm sao vậy?”

“Con gái lớn của chị ấy không phải sáu năm trước xuống nông thôn sao? Kết quả vẫn luôn không chiếm được tin trở về, năm trước liền gả cho người trong thôn, năm nay mới mất bởi vì khó sinh.”

“Hả? Khó trách mấy ngày hôm trước chị Tôn ngã bệnh, hẳn là bởi vì chuyện này.”

“Đúng vậy, đáng tiếc cho cô con gái lớn nhà chị ấy, là cô bé thông minh lại hiểu chuyện, năm đó còn nói có thể thi đậu đại học, ai biết lại gặp phải chuyện này.”

Mấy người vừa nói ra chuyện này cảm xúc liền vô cớ trầm xuống, lại càng hâm mộ nhà họ Lâm, nhà bọn họ có mấy đứa con, kết quả không có đứa nào phải xuống nông thôn, nhìn xem vận số của người khác, thật là tốt quá đi.

Nhưng mà mọi người đều chỉ thấy người nhà họ Lâm may mắn lại cũng không thấy được rất nhiều lần Lâm Tri Học rơi vào tình cảnh nguy hiểm, giành được vinh dự đầy người mới có thể giúp cho cuộc sống của các em mình không sầu lo.

Vốn dĩ Lâm Thính Vãn đến cửa hàng quốc doanh là muốn mua đồ cho cha mẹ cùng em trai em gái, nào biết sau khi đến đó mẹ lại không cho cô trả tiền, ngược lại bà ấy lại chọn cho cô không ít đồ dùng sinh hoạt.

Chờ lúc về thì trong tay cả nhà đều cầm không ít đồ.

Buổi tối Lâm Thính Vãn sửa sang lại toàn bộ tiền của chính mình một lần, thêm tiền bán công việc cùng với tiền lương mà cô tích góp thì vừa đúng 900, thời buổi này với số tiền này thì cô chính là tiểu phú bà, nghĩ bản thân sắp đi xa liền muốn để lại cho cha mẹ mấy trăm, dù sao cô qua đó làm ở đoàn văn công liền có tiền lương, cũng không cần mang nhiều tiền.

Trình Hoa Trân nhìn con gái lấy tiền ra, lập tức xụ mặt đẩy tiền trở về, “Cái con bé này, cha mẹ còn có thể lấy tiền của con?”

“Mẹ, đây là con gái hiếu thuận cha mẹ, về sau con không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hiếu thuận với hai người……” Lâm Thính Vãn vừa nói khoé mắt hơi cay, lúc này cô mới cảm giác được mình đã hoàn toàn dung nhập cái gia đình tràn ngập hạnh phúc này, dung nhập cái thời đại mà mình từng cho rằng rất xa lạ này.

Trình Hoa Trân duỗi tay nắm lấy tay con gái, tinh tế vuốt ve, “Chỉ cần tụi con bình an khỏe mạnh đã là sự an ủi lớn nhất đối với cha mẹ rồi, mau cầm lại tiền đi, nhà nghèo lộ giàu, một đứa con gái như con ra ngoài, trong tay nhất định phải có đủ tiền phòng thân.”

“Nhưng mà……”

“Đừng nhưng mà cái gì nữa, nhanh lấy lại đi, con còn như vậy mẹ giận đó.” Trình Hoa Trân giả vờ giận dữ, không chịu nhận tiền con gái đưa.

Lâm Thính Vãn thấy mẹ mình kiên trì như vậy, nghĩ thầm ngày mai trước khi đi mình lén lút để lại là được.

Lúc con cái ở bên cạnh mình thì không cảm thấy gì, hiện tại sắp lìa xa Trình Hoa Trân mới cảm thấy có thật nhiều chuyện cần nói, bà ấy lải nhải không ngừng, “Vãn Vãn, con qua bên đó nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, đừng chủ động gây chuyện, nếu là có người ức hϊếp thì đừng sợ phiền phức nhất định phải nói với anh cả và chị dâu của con, đừng kìm nén ở trong lòng……”

Lâm Thính Vãn không cắt ngang lời dặn dò của mẹ mình, vừa nghe vừa gật đầu thuận theo.

Cứ dặn dò mãi đến buổi tối, đến lúc sắp ngủ Trình Hoa Trân mới ngừng lại, Lâm Thính Vân nhìn hành lý ở trong góc, lại nghe mẹ dặn dò mới phát hiện không bao lâu nữa là phải rời xa chị ba của mình rồi, cô bé lưu luyến dựa vào chị gái méo miệng nói, “Chị ba, phải làm sao bây giờ? Chị còn chưa đi mà em đã bắt đầu nhớ chị rồi.”

“Sao lại còn giống như con nít thế kia?” Lâm Thính Vãn ngồi xuống thuận thế ôm lấy em gái, hơn nữa dường như cô vô cùng thích đứa em gái hoạt bát đáng yêu lại đơn thuần này, cô cũng thật sự luyến tiếc cô bé.