Nửa sau của bữa tiệc, món “Ngư vượt long môn”
chua ngọt được dọn lên, tôi thấy tự tin khi tên món ăn được bàn luận ầm ĩ.
Ngay sau đó "Ngũ cốc phong đăng", "Bát tiên quá hải", "Kim ngọc mãn đường", tới rồi.
Đồ ăn được bưng ra bàn tiệc như nước.
“Ngũ cốc phong đăng: là ngũ cốc được hấp từ ngô, lạc, khoai lang, củ từ, bí đỏ, trình bày đẹp mắt.”
“Bát tiên quá hải: là canh đầu cá với đậu phụ, bên trong bỏ thêm các loại nấm mọc trên núi.”
“Kim Ngọc Mãn Đường: được làm từ trứng gà, đậu Hà Lan, tôm, rất tươi ngon.”
Tên món ăn đầy ý nghĩa lại dễ nghe, một trưởng bối nhà trai hỏi.
"Mấy người thuê đầu bếp ở đâu làm vậy, đầu bếp ở khách sạn nhà nước của huyện chúng tôi, đều không thể làm ra hương vị như hôm nay.”
Tần Hướng Đông tự hào nói.
"Là mẹ tôi làm đấy.”
Miêu Xảo gả con gái, bữa tiệc diễn ra thuận lợi, suy nghĩ thay đổi không ít về Khương Mỹ Tâm đã giúp đỡ rất nhiều.
“Mỹ Tâm, hôm nay phiền cô quá rồi.”
“Không mệt, tôi chỉ cầm cái muỗng, các thím của cô mới vất vả.”
“Miêu Xảo Chân cảm thấy Khương Mỹ Tâm không kiêu ngạo như lời đồn, hơn nữa còn rất khiêm tốn.”
Cô bỏ thêm một kí dầu mỡ lợn, đưa cho Khương Mỹ Tâm tổng cộng ba kí.
Mấy thím đang phụ bếp đều nhìn, Khương Mỹ tâm không muốn đòi không, lại bỏ tiền mua thêm nửa thùng dầu hạt cải, lần này, dầu đủ ăn đến tết rồi.
Ở nông thôn, các đại diện gia đình thường đến dự tiệc, nếu không sẽ không đủ chỗ cho hai mươi người trên một bàn. Nhà của Khương Mỹ Tâm ở riêng, cho nên người nhà họ Tần chính là Tần lão đầu cùng Tần Hướng Đông.
Tần lão đầu về nhà, trong nhà đã sớm ăn xong cơm trưa, Tần lão đầu nói.
"Hôm nay vợ cả ở trong thôn mát mặt rồi.”
Từ lão thái nghe nói, con dâu lớn làm cái gì mà "Ngư vượt long môn", "Kim ngọc mãn đường", đồ ăn rất ngon, làm cho họ hàng con rể của Miêu Xảo Chân hết lời khen ngợi.
“Con dâu lớn chẳng qua chỉ lười thôi, cần phải chăm chỉ lên, tổ chức tiệc chiêu đãi người ta, thuận tiện đổi món ăn cho mấy đứa nhỏ.”
Có tay nghề, cuộc sống trong thôn dễ chịu hơn nhiều, Phan đại nương có máy may, giúp người ta may quần áo đổi lấy trứng gà, trứng gà có thể mang vào trong thành bán, một tháng ít nhất phải kiếm hai ba đồng, cuộc sống nhà bà so với nhà khác tốt hơn một chút.
Đôi vợ chồng già đang nói chuyện trong nhà, cô con dâu thứ ba thì hành động như một kẻ quái dị ở bên ngoài.
Lôi kéo người con ruột lớn của Khương Mỹ Tâm hỏi hắn.
"Lão Nhị, mẹ con có nhiều phiếu vải như vậy, tại sao không may cho con bộ quần áo mới?"
“Con có đồ mặc rồi.”
Lão Nhị nói thật, năm kia hắn mới được làm hai bộ, lúc ấy làm quá lớn, hiện tại thì mặc vừa vặn, mặc dù có hơi cũ nhưng đẹp hơn rất nhiều so với những bộ quần áo bị vá lỗi của anh cả.
"Con hiểu rồi. Mẹ con cố ý may quần áo vừa đúng cỡ để năm sau con mặc. Hôm nay cô ấy chỉ bảo anh cả của con mặc tạm một ngày thôi."
Thằng hai thành thật, đỏ mặt nói.
“Mẹ con đã thay đổi rồi, sẽ không có chuyện đó đâu.”
"Tại sao không? Mẹ con lấy chồng, đưa cho chị dâu con một mảnh vải, hôm sau phải tự may quần áo. Không tin thì cứ xem đi."
Tần lão đầu nghe xong liền nhờ vợ mình xử lý.
“Vợ thằng ba chắc không có việc gì làm, lại ra đây nhiều chuyện.”
Bà Từ chạy ra chửi.