Chương 21

“Này vợ thằng ba, không xuống đồng làm việc mà lại ở đây gây chuyện, coi như ta chết rồi sao?”

Tạ Xuân Mai khinh thường, cứ đứng nhìn, đợi chị dâu về nhà sẽ xin Hướng Đông một ít quần áo.

Tần Hướng Đông nghe dì nói vậy, liền cảm thấy tốt nhất không nên để mẹ mình lên tiếng.

Anh chủ động thay quần áo mới ra, cầm cuốc cùng Hướng Nam ra đồng để kiếm thêm điểm lao động cho gia đình.

Anh nói:

“Giữ bộ quần áo mới này để sau này ai đi chơi thì mặt”.

Khương Hướng Nam lo lắng nói:

"Anh, mẹ em không phải người như vậy, anh nói lời này làm em thấy có lỗi với mẹ."

Tần Hướng Đông vội vàng nói:

"Anh không có ý gì khác, đó là quần áo mới, không thể mặc để đi làm ruộng được."

Khương Mỹ Tâm mang theo mỡ lợn và nửa thùng dầu hạt cải về nhà, nhìn thấy thằng cả và thằng hai đang tranh cãi về một bộ quần áo mới.

Đứa lớn và đứa thứ hai thực sự rất ngoan, hiểu chuyện hơn hai đứa nhỏ rất nhiều.

Cô nói:



"Lần sau có vải, mẹ sẽ may tiếp bộ quần áo mới cho thằng hai. Con không cần nhường nhịn. Cái gì đã đưa cho con thì nó là của con."

Hướng Nam nói:

“Anh, anh yên tâm đi."

Thật sự là tặng cho hắn, nhưng hắn rất để tâm, trong lòng Tần Hướng Đông nổi dậy cảm xúc đè nén đã lâu, mong đợi đã lâu nhưng không thể có được, đó chính là tình yêu của người mẹ mà hắn luôn mong đợi từ khi còn nhỏ.

“Mẹ ơi, con và anh cả ra đồng.”

"Đi đi."

Khương Mỹ Tâm đưa mỡ lợn cho Khương Chiêu Đệ, để cô luyện mỡ.

"Mẹ lên núi cùng thằng ba và thằng tư xem có thể hái được chút rau dại và nấm được không?"

Lông mày Khương Chiêu Đệ cong lên.

"Mẹ thật lợi hại, dầu có thể luyện chế lâu dài."

“Mẹ, trên núi không có rau rừng đâu.”

Thằng ba nói:

“Rau rừng mùa này đã già rồi, trẻ con trong thôn thường xuyên lên núi, đồ tốt chẳng còn lại bao nhiêu cả.”



Thật ra Khương Mỹ Tâm lên núi tìm thứ khác, mật ong rừng, người bình thường không lấy được, nhưng thợ săn thì có thể.

Ở thôn Tề Vân có thợ săn, nhưng bây giờ mọi thứ đều thuộc về tập thể, người thợ săn già ở cuối làng bị đồn là trộm đồ của tập thể và bán một ít mật ong rừng nên bị đánh đập rất đáng thương.

Khương Mỹ Tâm muốn mua mật ong rừng của thợ săn già để về làm bánh mật ong, bán ở chợ ngầm trong thị trấn để bán kiếm chút tiền, cô cũng có thể giúp lão thợ săn không bị đánh, một mũi tên trúng hai con chim.

Nhìn thấy căn nhà gỗ của thợ săn già, Khương Mỹ Tâm nói với thằng ba, thằng tư.

“Mẹ đến nhà lão thợ săn hỏi xem có nấm và rau dại không? Các con ở yên đây đừng chạy lung tung.”

“Trong nhà ông ấy có lẽ có.”

Thằng ba nói:

“Nhưng ông ấy rất hung dữ, con sẽ đi cùng mẹ.”

“Không được, con trông chừng thằng tư, đừng để nó chạy lung tung.”

Con trai của thợ săn già đang học trung học phổ thông ở thị trấn nên ông nghĩ ra cách để đổi mọi thứ lấy tiền.

Ông cảnh giác với Khương Mỹ Tâm, người đi thẳng vào vấn đề và hỏi về mật ong rừng.

"Nếu có thể lấy được, ngươi muốn dùng nó để làm gì?"

Nếu muốn được người khác tin tưởng thì bản thân cần thể hiện sự chân thành.