Chương 18

Khương Mỹ Tâm nói

"Là áo ngực. Phan đại nương nói có thể làm được, mặc cái này không bị siết ngực, có gì sẽ làm cho con một cái.”

Khương Chiêu Đệ cũng ngượng ngùng, xấu hổ đỏ mặt đi ra ngoài.

Nông thôn vào thập niên 70, không có TV cũng không có điện thoại di động, buổi tối không có hoạt động giải trí gì, đèn dầu không đủ sáng, Khương Mỹ Tâm quyết định đi ngủ sớm để tốt cho mắt.

Trời còn chưa sáng, cửa chính bị gõ gây nên tiếng ồn, là Phan đại nương tới đưa quần áo, Khương Mỹ Tâm đem bản vẽ cho bà

"Đại nương, bà có thể làm được không?"

“Tranh vẽ rõ ràng như vậy, có gì đâu mà không làm được.”

Bà Phan lấy tay khoanh tròn kích thước của Khương Mỹ Tâm, nó rất lớn.

Miếng bọt biển để lấp đầy được lấy từ chiếc áo ngực cũ.

Khương Mỹ Tâm gọi Khương Chiêu Đệ ra ngoài, Chiêu Đệ ở trong phòng bếp, xấu hổ đo đạc.

Khương Mỹ Tâm thầm nghĩ.

"Đại nương, Chiêu Đệ mang thai, có lẽ cần phải làm lớn một chút.”



Bà Phan oán trách.

"Còn cần ngươi nói sao.”

Nhà của Miêu Xảo Chân ở kế bên đã chuẩn bị yến tiệc, Khương Mỹ Tâm đồng ý làm đầu bếp nên bây giờ cần phải qua trước, cô muốn anh cả mặc thử quần áo.

“Hướng Đông, con thay quần áo, cho mẹ xem một chút.”

"Cho, cho con sao?”

Tần Hướng Đông ngẩn người sửng sốt, không thể tin được, mẹ tìm Phan đại nương để làm quần áo mới cho hắn.

Khương Mỹ Tâm nói

"Con đã lập gia đình rồi, dù sao cũng phải có một bộ quần áo lịch sự để ra ngoài, mau thay xem có vừa người hay không, nếu không phù hợp thì Phan đại nương sẽ có thời gian để sửa cho con.”

Quần áo rất vừa vặn nhưng tay Tần Hướng Đông lại căng thẳng không biết để ở đâu, sợ bản thân sẽ làm bẩn và rách quần áo.

Quan điểm của Phan đại nương về Khương Mỹ Tâm tiếp tục thay đổi, dù cô có ý đồ gì thì quần áo đang được mặc trên người con riêng.

“Chất liệu vải mẹ con mua rất tốt, khi ngồi lên sẽ không bị hỏng.”

“Cảm ơn mẹ.”



Tần Hướng Đông mò mẫn quần áo mới, chất liệu mẹ mua và tay nghề của Phan đại nương không kém so với quần áo của người trên thành phố.

Bộ quần áo mới mà thằng tư hằng mong ước đang được mặc trên người anh cả, nó bĩu môi muốn khóc.

"Mẹ, còn quần áo mới của con.”

Vải còn dư lại còn đủ làm hai cái quần lớn, cô làm cho thằng ba thằng tư mỗi người một cái, cô nói với các con.

"Hôm nay anh cả phải uống rượu tiếp khách, không được làm phiền, tết đến sẽ làm chiếc áo bông mới cho các con.”

Thằng ba được một cái quần đùi lớn, rất thích thú, chưa kể quần áo mới là của anh cả nhà mình.

Hắn nhịn không được nói thầm với anh cả.

"Mẹ cũng quá khoa trương rồi, em không thể tin được đây là mẹ của chúng ta, chắc sẽ không cho anh mặc một ngày rồi đưa lại cho anh hai chứ?”

Mặc một ngày cũng tốt nên trong lòng Tần Hướng Đông rất vui vẻ.

Khi Khương Mỹ Tâm tới nhà bên cạnh, đã có vài thím tới trước, phần lớn đều là người làm mẹ chồng, nhưng chỉ có Khương Mỹ Tâm là còn xinh đẹp như một người vợ trẻ tuổi.

“Mỹ Tâm, hôm nay là ngày trọng đại của Miêu đại tỷ, nếu không có khả năng thì em cũng đừng làm việc vì hai kí mỡ lợn.”

Khương Mỹ Tâm cười nói.