Nhìn thấy con trai út vui, ông cũng cười.
“Lão Từ, ông cứ chiều đi! Cái miệng này, bao nhiêu là đủ?”
Mẹ Từ lải nhải hai câu.
Thực ra ai không muốn ăn ngon chứ, một tháng có thể ăn một lần thịt, có lúc còn không mua được.
Thời này, tiền là lương cố định, rất nhiều chỗ cần tiêu tiền, ngoài tiết kiệm từ việc ăn uống, còn có thể như thế nào?
Rốt cuộc mẹ Từ vẫn xuống nhà bếp chiên hai cái trứng còn lại, bưng ra, vừa đặt lên bàn, lập tức trống không.
Suốt quá trình này, Từ Tĩnh An không nói câu nào, chỉ vùi đầu gặm bánh ăn rau cải, húp cháo trong bát mình.
Có trứng gà cô mới có thể ăn thêm vài miếng rau, nếu không cô chỉ có thể gặm dưa muối. Trứng gà, thịt các kiểu không tới lượt cô.
Đang nói chuyện, con cả Từ Kiến Quốc về.
Từ Tĩnh An đứng dậy đến nhà bếp bưng đồ ăn ủ nóng trong nồi cho anh ta.
“Thằng cả, quay về rồi, ăn chưa?” Mẹ Từ vội vàng hỏi, Từ Kiến Quốc cúi đầu xị mặt.
Từ Kiến Quốc: “Mẹ, con không đói.”
Mẹ Từ ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Không phải đưa đối tượng về sao?”
Yêu đương là chuyện tốt, nhưng dáng vẻ của thằng cả sao trông không dính dáng gì tới hai chữ “vui vẻ” này!
“Ừm, không có gì.” Từ Kiến Quốc ấp a ấp úng.
“Thằng cả, nói rõ ràng cho cha, rốt cuộc làm sao?” Cha Từ nghiêm mặt hỏi.
Cả nhà đều nhìn Từ Kiến Quốc.
Từ Kiến Quốc ủ rũ ngồi xuống: “Cha, mẹ, Đa Đa nói: kết hôn không cần sính lễ.”
“Đây là chuyện tốt mà!” Mẹ Từ lấy làm lạ: “Sao con không vui? Còn nói cái gì nữa?”
“Cô ấy muốn một công việc chính thức.” Từ Kiến Quốc nói ra, ngược lại không còn căng thẳng như thế.
“Phải làm sao đây? Đi đâu tìm?” Mẹ Từ cũng đau đầu, bây giờ công việc khó tìm như vậy, mọi người đều im lặng.
“Hay là, nói chuyện thêm với Đa Đa?” Mẹ Từ thăm dò đề nghị.
“Con sẽ làm vậy.” Từ Kiến Quốc cũng không còn cách khác, chỉ có thể đi nói chuyện thêm với đối tượng, xem có thể đổi điều kiện không, chuyện công việc anh ta quả thực không làm được.
“Vậy thì tốt xấu cũng ăn thêm một chút.” Cha Từ thấy đã thuyết phục được thằng cả, tạm thời yên tâm.
Từ Kiến Quốc bưng bát lên ăn từng miếng to cho xong rồi về phòng.
Còn lại cũng không ai nói gì thêm, đều vào phòng ai làm việc nấy.
Cha mẹ Từ đi làm cả ngày, mệt mỏi nên phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Chị hai Từ Tĩnh Bình học lớp 12, thằng út Từ Kiến Thiết học lớp 9, đều là thời kỳ mấu chốt lên cấp.
Trường học mỗi chiều đều tăng một tiết, bài tập cũng nhiều, học hành căng thẳng.
Việc này đã tạo nên cục diện hiện tại – tất cả công việc nhà ở nhà họ Từ gần như đều do một mình Từ Tĩnh An làm. Cô ngay cả đẩy ra ngoài cũng không biết đẩy cho ai.
Mỗi người đều có lý do cự tuyệt hoàn mỹ, cho dù trong lòng mọi người đều rõ, thành tích học tập của Từ Kiến Thiết và Từ Tĩnh Bình rất bình thường, thi cử luôn luôn vừa đạt ngưỡng qua môn.
Càng khỏi phải nói anh cả Từ Kiến Quốc, người ta cũng đã đi làm rồi!
Thế kỷ 21, đàn ông đi làm về nhà nằm ngửa không làm gì, giống như không có tay rất nhiều!
Càng huống hồ là thập niên này, ở nhà không đánh vợ con đã có thể coi là đàn ông tốt hiếm thấy. Trong nhà có nữ đồng chí, cả nước có thể có mấy người đàn ông sẽ xuống bếp nấu cơm, làm việc nhà?