Chương 7

Lúc này tâm trạng của Từ Kiến Quốc không tốt, chắc chắn đang đắp chăn nằm ngay trên giường! Đợi Từ Tĩnh An làm xong việc nhà, lại để mọi người tắm rửa, hành lang đã tĩnh lặng.

Từ Tĩnh An nằm trên giường, xoa đôi tay vừa giặt quần áo xong, tay cóng vừa đỏ vừa đau, một lúc lâu mới ấm áp lại.

Từ Tĩnh Bình cùng phòng đã ngủ, cô cũng vội vàng nhắm mắt, ngày mai có việc phải làm.

Trong lòng có chuyện, sáng hôm sau dậy rất sớm. Nghe thấy mẹ Từ đã dậy, vội gọi chị hai Từ Tĩnh Bình dậy.

Lúc cùng ra ngoài, thằng tư cũng ngáp ngủ thức dậy.

Mẹ Từ cầm sổ thóc, sổ thực phẩm phụ, còn có phiếu và tiền, chị hai, thằng tư cầm giỏ, túi đi thay cha Từ, dù sao cha Từ đã ra ngoài xếp hàng từ nửa đêm rồi.

Từ Tĩnh An đưa mũ, khăn choàng cho mẹ Từ.

Mẹ Từ dặn dò: “Con ở nhà nấu cơm, đợi lát nữa đi sớm, đừng quên.”

“Nhớ rồi mẹ.” Từ Tĩnh An tiễn mẹ Từ ra ngoài, lập tức vào nhà bếp nấu cháo, hấp bánh, cắt dưa muối.

Nhà bếp đều dọn dẹp xong, lại đi vào phòng, từ trong tủ quần áo lấy quần trong sạch sẽ nhưng có rất nhiều mảnh vá.

Dùng kim chỉ khâu một cái túi trong to vào quần trong cũ rách.

Cầm ba tệ tiền mẹ Từ cho và bốn xu tiền riêng của mình.

Bỏ sổ hộ khẩu, bút, kim chỉ vào trong cặp sách, lại cầm hai cái bánh, vừa gặm vừa ra khỏi nhà.

Tốn một xu ngồi xe tới xưởng bông quốc doanh số một, không sai, chính là xưởng nơi nữ chính làm việc.

Đi tham gia một cuộc thi tuyển công nhân, một cuộc thi công bằng cho nhân viên nội bộ giành lấy cơ hội làm việc cho con cái của mình.

Bởi vì vị trí làm việc có hạn, chỉ có thể tuyển ba người, tuyển ai đây?

Các lãnh đạo đều quen biết nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, rất nhiều thủ đoạn không tiện sử dụng.

Sau khi mọi người cùng bàn bạc, quyết định dứt khoát thống nhất thi, ai thi đỗ thì chọn người đó.

Cương vị làm việc ở bộ tuyên truyền rất tốt, nhân viên cạnh tranh rất nhiều.

Sợ có công nhân báo cáo liền quyết định hôm nay nhân lúc mọi người đều đang bận xếp hàng mua vật tư, dán thông báo tuyển công nhân lên tường công xưởng.

Sau ba mươi phút liền gỡ xuống.

Nếu có người nhìn thấy chính là may mắn, cũng có thể tham gia thi.

Nguyên chủ chính là người may mắn đó!

Lúc Từ Tĩnh An tới vừa hay gặp phải nhân viên công tác Lý Kế An chuẩn bị gỡ thông báo xuống.

“Đồng chí tuyển công nhân sao? Tôi có thể tham gia không?”

Lý Kế An quay đầu kinh ngạc nhìn Từ Tĩnh An, không ngờ thật sự có người may mắn bắt kịp!

Thế là gật đầu: “Vậy mau chóng vào đi, sắp thi rồi!”

“Được, cảm ơn đồng chí.” Từ Tĩnh An vội cảm ơn. Cô cũng không hỏi sao mới sáu giờ mùa đông lại thi tuyển công nhân.

Gấp gáp vào trường thi, tìm chỗ ngồi xuống, lấy bút ra, đợi phát đề.

Đợi chưa tới hai phút liền phát đề thi. Từ Tĩnh An cúi đầu giải đề, sau một tiếng sẽ phải thu bài.

Một tiếng trôi qua rất nhanh, giám khảo Lý Kế An thu bài lại: “Một tiếng sau công bố kết quả, mọi người ở đây đợi thông báo đi.”

Tất cả mọi người trong trường thi đều ở trong phòng, không ai ra ngoài.

Chủ yếu là bởi vì bây giờ người bắt đầu đi làm đông, để người ta nhìn thấy chuyện này không tiện giải thích, dễ nói lời khó nghe.

Cho dù là chuyện biết rõ trong bụng, nhưng ngoài mặt kiểu gì cũng phải nói cho qua, không ai muốn làm kẻ ngốc. Dù sao trong lòng mọi người đều rõ là tình huống gì.

Những người quen nhau, tụm năm tụm ba rù rì nói chuyện.

Từ Tĩnh An ngồi trên ghế lặng lẽ đánh giá mười hai người trong phòng, từ trong đó tìm ra vài người.

Dù sao công việc này cần bằng tốt nghiệp cấp ba, bởi vì mỗi người ngồi đây đều có. Mà cô mới học lớp 10, không có bằng không thể làm việc được!

Bây giờ còn chưa phải lúc văn cách.