Chương 17

Tính nhẩm thời gian vẫn còn một tháng, mọi thứ vẫn còn kịp!

Bây giờ chuyện đáng vui mừng nhất là cuối cùng cô cũng có không gian rồi. Sách đọc xong liền biến mất, nhưng không gian vẫn còn.

Chuyện cấp bách bây giờ chính là cởϊ qυầи trong đựng tiền trên người xuống, bỏ vào không gian.

Một năm nay vẫn luôn mặc hai lớp quần trong, mỗi lần thay xong cái bên trong, lại tròng nó vào.

Người trong nhà nhiều, nhà nhỏ, trong căn phòng sống cùng chị hai chỉ có ba món đồ: Một cái giường rộng 1m5 , một cái bàn kèm kệ sách dài 1m, cùng với một cái rương dài 1m, rộng nửa mét, cao nửa mét.

Tất cả mọi thứ đều dùng chung, trong phòng căn bản không thể giấu đồ gì. Hơn nữa số tiền này là mạng, không ôm khư khư nó, mỗi ngày sờ một lần, cô không yên tâm.

Mấy ngày sau đó, mẹ Từ dẫn anh cả Từ Kiến Quốc đến nhà họ Hứa hỏi cưới, kết quả đối phương thét giá.

Hai nhà bắt đầu tranh chấp qua lại về số lượng sính lễ.

Trong một tháng này, mẹ Từ tức đến đau tim, mấy lần muốn từ bỏ.

Nhưng Từ Kiến Quốc một mực phải cưới được Hứa Đa Đa, cuối cùng mẹ Từ vẫn lui một bước.

Phiếu máy may vừa tới tay còn chưa cầm nóng, thêm 150 tệ, phiếu 50 cân lúa cứ như vậy cho nhà họ Hứa!

Chưa kể Hứa Đa Đa còn hứa riêng với nhà mẹ rằng sau khi cưới, mỗi tháng sẽ gửi về hai tệ.

Mẹ Từ vừa về nhà liền nằm trên giường bất động, bình ổn hai ngày mới đi làm.

Do thời gian bàn chuyện sính lễ quá dài, chỉ có thể định ngày cưới vào ngày 17 tháng 2 năm 1965, mười sáu tháng giêng, muộn hơn Từ Tĩnh Bình gần một tháng.

“Reng — reng — reng” Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, các học sinh bắt đầu đeo cặp sách lục tục đi ra.

Lúc này, từ ngoài phòng học có mấy bạn nam dáng người cao cao vội vã đi vào.

“Dương Tử, đi mau, Kim Tử tìm người muốn thi bóng rổ với người của trường trung học số 3 rồi.”

“Chúng ta đi mau chút, đi muộn sẽ không kịp mất.”

“Đậu má, hôm nay tôi trực nhật!” Trương Hướng Dương cách Từ Tĩnh An không xa vội hét to.

“Dương Tử, cậu không thể đứt xích vào thời điểm mấu chốt chứ! Chúng ta không thể thiếu cậu được.”

“Bạn học Từ Tĩnh An, cậu cũng nhìn thấy rồi. Giang hồ lâm nguy, hôm nay cậu trực nhật giúp tôi, ngày mai tôi trực nhật lại cho cậu.” Trương Hướng Dương chắp tay ôm quyền với Từ Tĩnh An.

“Được, ngày mai cậu đừng quên đấy. Đúng lúc buổi sáng tôi có việc tới muộn, tới phiên tôi lau bảng rồi.”

“Yên tâm đi, không quên đâu.”

Bởi vì trực nhật, Từ Tĩnh An trở thành học sinh cuối cùng đi khỏi lớp.

Đang định đóng cửa, thầy Đường – giáo viên chủ nhiệm gọi Từ Tĩnh An đang chuẩn bị về nhà lại: “Tĩnh An, em khoan đi đã.”

“Thầy Đường, có chuyện gì sao?” Thầy Đường đổ đầy mồ hôi.

“Là thế này, vừa nhận được thông báo, ngày mốt có một cuộc thi toán cấp tỉnh, em tham gia không?” Ông ấy điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó nói tiếp: “Tới lúc đó có giáo viên dẫn đội, chỉ là chi phí ăn ở phải tự chi.”

Vừa nói dứt lời, thầy Đường liền căng thẳng nhìn cô. Bởi vì có tận mấy học sinh vừa nghe nói phải bỏ tiền thêm đều từ chối.

“Thưa thầy, em tham gia.” Từ Tĩnh An lập tức trả lời, cái cô đợi chính là lúc này.

“Được, vậy em về chuẩn bị đồ cần dùng sẵn. Thời gian khá gấp, hai giờ chiều sẽ lên xe đi.”

“Nhớ chuẩn bị cả thư giới thiệu, tới lúc thuê phòng cần dùng. Bởi vì tám giờ sáng ngày mốt thi, hôm đó đi chắc chắn không kịp.”

“Em nhớ rồi thầy, vậy sáng mai em không tới lớp nữa.”

“Được, ở nhà thu xếp sẵn đồ, đừng bỏ quên cái gì.” Thầy Đường gật đầu đồng ý.

Từ tòa nhà dạy học đi ra, muốn đi vệ sinh một chuyến rồi mới về nhà. Vừa đi tới cửa nhà vệ sinh liền nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

“Đỗ Quyên, có phải ngày mai cậu cũng đi tham gia cuộc thi tuyển người nội bộ xưởng thép không?”

“Đúng, tôi nghe dì út tôi nói rồi, tới lúc đó chúng ta cùng đi.”

Từ Tĩnh An nghe thấy người bên trong muốn đi ra, vội vàng trốn sang một bên.

Đợi người đi xa mới đi ra.

Xem ra đây chính là ngọn nguồn nguyên chủ có được tin tức, đi vệ sinh xong vội vàng về nhà, trời cũng sắp tối rồi.