Chương 3: Ký Nhớ Kiếp Trước

Đáng tiếc, em gái không thể sống sót, sau khi sinh ra không bao lâu liền chết, đây vẫn là tiếc nuối của mẹ, cũng là tiếc nuối của ba.

Ba Tô thường vắng mặt vì bận đi khám bệnh. Khi còn chưa bước vào giai đoạn xã hội hóa, cũng đã là lao động chủ yếu của Tô gia, hiện giờ lại là người duy nhất trong đội sản xuất tự học trung y, thường xuyên được mời đi thôn khác, công việc kiếm được nhiều hơn bất luận kẻ nào, cũng thỉnh thoảng sẽ nhận thêm việc.

Nhưng ở trước mặt ba, bà Tô thông minh không đánh mắng mẹ, nhưng ba vừa đi, nghênh đón mẹ con các cô quả thực thảm như địa ngục.

Người mẹ trung thực nên hiếm khi nói xấu mẹ chồng trước mặt ba Tô.

Tô Nhiên lúc đó còn nhỏ, còn không biết cáo trạng, ba cho tới bây giờ cũng không biết vợ con ở nhà sống cuộc sống gì.

Đến khi lần này Tô Nhiên bị đυ.ng vào bên giếng, đầu chảy máu, nhớ lại tất cả trí nhớ kiếp trước, cô mới biết được nguyên nhân bà Tô sở dĩ khinh thường mẹ như thế.

Cũng biết nguyên nhân mình bị đυ.ng vào bên giếng, cũng không phải chính cô không cẩn thận đυ.ng vào nơi đó, mà là bị người đẩy.

Trước đó, cô còn quá nhỏ để hiểu biết, cũng không suy nghĩ gì.

Lúc này không phải lúc cô có thể nghĩ, đau đầu muốn nứt ra, bước đầu tiên phải làm, chính là thoát khỏi sự khống chế của ông bà, không nên đi vào con đường cũ trong sách.

Trong sách viết, cô có thể gả cho anh trai nữ chính, chắc chắn có liên quan đến bà Tô.

...

Tiếng cãi vã bên tai càng lúc càng lớn, cô nghe thấy mẹ ở đó cãi nhau với bà nội, đầu càng ngày càng trướng lên, ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ.



Cảm giác choáng váng đánh úp lại, Tô Nhiên nghiêng đầu, hôn mê trên mặt đất.

Trước khi mất đi ý thức, cô nghe được tiếng mẹ kêu, còn có tiếng mắng chửi của bà Tô.

*

Tỉnh lại, đã là một chuyện sau giờ.

Đầu cô đã dịu đi một chút, không còn đau như lúc đầu nữa.

Nhưng vẫn như cũ choáng váng, trong lúc mê man, cô nghe được bên giường có tiếng nói: “Mẹ, Nhiên Nhiên vẫn còn hô hấp, con bé không sao rồi, con cầu xin người giúp Nhiên Nhiên gọi bác sĩ.”

“Bảo bác sĩ không cần tiền sao? Cái đồ của nợ mà thôi, chết thì chết, nào nhiều chuyện như vậy?”

Âm thanh sắc nét, đặc biệt chói tai.

“Mẹ, Nhiên Nhiên là cháu gái của mẹ mà, con bé là đứa con duy nhất của con, con không thể trơ mắt nhìn cô chết, mẹ, con cầu xin người...”

“Xin bác sĩ không cần tiền?” Cái đồ vô dụng nhà cô, tiền không thấy cô kiếm được một phần, song bản lĩnh tiêu tiền cũng không nhỏ. Thằng Năm chính là bác sĩ, chờ nó về chữa một lúc không phải được rồi sao, sểnh ra là tiêu tiền!”

“Diệu Tông không có ở đây, đứa nhỏ hiện tại hô hấp dần yếu rồi, con phải đưa đứa nhỏ đến bệnh viện trước, mẹ...” Mẹ Tô nói, “Chờ Diệu Tông trở về, sẽ trả lại tiền cho mẹ, con sẽ...”

“Ái chà, chị nói cho mà nghe này thím Năm, chú Năm kiếm về tiền, đó là trong công trung, khi nào biến thành nhà thím rồi thế?” Một giọng nói khác vang lên, Tô Nhiên nghe ra được, đây là bác gái cả Mạc Lai Đệ của cô.