Chương 2: Quyết Không Chịu Số Phận

Ai biết được, trong nháy mắt này, cô đã bị xuyên vào trong sách, trở thành nữ phụ Tô Nhiên. Nếu chỉ là cùng tên cùng họ, cô còn sẽ không nghĩ tới quyển niên đại văn kia, nhưng rất trùng hợp chính là, cha của nữ phụ trong sách tên là Tô Diệu Tông, là con thứ năm trong nhà, mẹ tên là Lâm Huệ Ngọc, là chị cả trong nhà. Quan trọng hơn, tất cả đều có một cặp cha mẹ thiên vị con cái, tên đều giống nhau. Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp, nhưng trùng hợp như này thì thật sự quá ít.

Sau khi xuyên qua, trí nhớ đã bị khóa lại, phải đến lúc đυ.ng đầu cô mới khôi phục toàn bộ trí nhớ, cũng biết chuyện mình xuyên không, càng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nếu không thay đổi vận mệnh, cô sẽ rơi vào kết cục giống với nữ phụ trong sách.

Không được, cô không muốn!

Tô Nhiên cắn răng.

......

Căn nhà rách nát tồi tàn, căn nhà mà bọn họ sống vốn không thể được coi là một ngôi nhà, khắp nơi hoen ố.

Cả gia đình đều chen chúc ở trong, hoàn toàn không chia nhà.

Tô gia làm sao nỡ chia nhà chứ? Một đại gia đình dựa vào ba Tô nuôi, chia nhà sẽ không ảnh hưởng tới bọn họ, kẻ ngốc mới nguyện ý chia nhà.

Ông Tô và bà Tô có nhiều con cái, sinh được tám trai hai nữ. Mười ngón tay có dài ngắn, thiên vị con nào thì là điều hiển nhiên. Ba Tô đứng thứ năm trong nhà, liệt vào hàng con giữa, quả thật đúng kiểu cha không thương mẹ không yêu.

Mẹ Tô lại là người thành thật, lúc gả tới đây, không được nhà chồng thích. Đứa bé đầu tiên là cô, đứa con thứ hai lại là con gái, càng không được nhà chồng thích, khiến cho ba cũng bị ghét theo.

Ba Tô rất có năng lực, rõ ràng chưa từng đi học, lại có thể lợi dụng cơ hội nghe lén ở tư thục, chậm rãi biết chữ, tự học đông y.



Có thể nói, thu nhập của Tô gia, hơn phân nửa là do ba Tô kiếm ra.

Đáng tiếc cha trung hậu, mẹ cũng thành thật, ông bà nội không chia nhà, tiền kiếm được đều sung vào trong công, trong tay mình cũng không được bao nhiêu tiền.

Năm đó khi cha mẹ kết hôn, ông bà liền không đồng ý, nhưng ba cố ý muốn cưới, năm đó ông bà liền lập ra quy củ: cưới thì được, sau này không được phân gia, kiếm được một đồng cũng phải giao nộp.

Vào thời điểm đó, ba Tô đã đồng ý.

Sau khi kết hôn, ba Tô quả thật không chia nhà, ngược lại vẫn sống chung với ông bà.

Cả nhà họ Tô, người biết kiếm tiền nhất, chính là ba Tô.

Có một nghề, cũng không cần mỗi ngày đi đội sản xuất cùng mọi người làm ruộng kiếm công, có tiền có lương thực, đổi lại là ai, đều sẽ đối xử tốt với đứa con trai có tiền đồ nhất này.

Nhưng bà Tô không cho rằng như vậy, bà ta cho rằng tất cả những chuyện này, đều là thằng Năm nợ bà ta.

Nếu như không cưới đám bại gia mẹ kia, trong nhà sẽ sống tốt nhất.

Năm đó bà ta tìm cho thằng Năm một người vợ có điều kiện đều hài lòng, kết quả ba Tô sống chết không cần, cứng rắn muốn cưới người phụ nữ kia.

Theo Tô Nhiên biết, bà Tô vốn không ưa gì mẹ cô, đặc biệt là từ sau khi cô sinh ra, càng thêm mắt không phải mắt mũi chứ không phải mũi. Sau đó em gái sinh ra, thì mọi chuyện lên tới đỉnh điểm, thường xuyên đánh mắng, ngay cả lúc ở cữ cũng không buông tha.