Chương 4: Mẹ Chồng Chèn Ép Con Dâu!

Hai đứa con trai mà bà Tô trong nhà yêu thương nhất, một người là bác cả Tô Diệu Điền, người còn lại chính là chú Tám Tô Diệu Lễ. Trong tất cả con dâu, tự nhiên cũng hài lòng với hai cô con dâu của hai đứa con trai rồi. Vợ thằng cả cái miệng ngọt ngào, biết dỗ dành người khác, dỗ cho bà Tô không biết đông tây nam bắc. Vợ thằng Tám là người trong thành, bà Tô cũng không dám quá chèn ép, bà ta vốn yêu chiều con trai út, đương nhiên là thích con dâu này.

Về phần những con dâu khác, bình thường, nên mắng cũng mắng, nhưng không có con dâu nào giống như mẹ Tô, bị đối xử khắc nghiệt thành như vậy.

Cũng chính là mẹ Tô thành thật, lúc này mới bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ.

Tính cách mềm yếu, cũng chính là cô.

Dù có ấm ức cũng không dám nói với chồng mình, thế cho nên ba Tô đều cho rằng mẹ Tô không phải chịu khổ, còn tưởng rằng mẹ mình đối xử rất tốt với vợ.

Nhưng người dù có mềm yếu thì cũng có ba phần lửa, liên quan đến tính mạng của con gái, mẹ Tô không nhịn được nữa, thím ấy phản bác: “Tiền nhiều là Diệu Tông kiếm được, tôi lấy một đồng tiền cho đứa nhỏ khám bệnh thì sao?”

“Cô còn dám cãi lại bà đây à? Diệu Tông kiếm được tiền, đó là của bà đây! Cái đồ vô dụng nhà mày, nếu còn ầm ĩ thì biến ngay về nhà mẹ đẻ cho bà đây! Một nữ nhân thương phong bại tục, còn dám ở chỗ này khoa tay múa chân, có giỏi thì nhịn đi!”

Mẹ Tô cầu xin, nhưng bà Tô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, thậm chí nhục mạ.

Ở trong mắt bà Tô, vợ thằng Năm này chính là một người đàn bà thương phong bại tục, lúc trước thằng Năm không nên cưới người như vậy, còn là một con gà mái không biết đẻ trứng.

Sắc mặt mẹ Tô lập tức tái nhợt, đó là nỗi đau vĩnh viễn của thím ấy.



Lúc này, thím ấy đau lòng như xoắn, nhìn con gái đầu đầy vải, đã được cầm máu, nằm sóng soài trên giường, tùy thời đều có thể chết đi, thím ấy cắn răng, đứng lên, đi qua ôm con gái rời đi.

Lúc này đau đầu Tô Nhiên đã giảm bớt rất nhiều, hơi mở mắt, muốn gọi một tiếng: “Mẹ.”Nhưng cổ họng tựa như bị chặn, mãi không mở miệng được.

Nước mắt trên mặt mẹ Tô rơi xuống mặt cô, Tô Nhiên vô cùng đau lòng, mẹ cô lại bị người ta chèn ép đến mức này.

“Cô đi đâu hả?” Bà Tô quát mắng.

Mẹ Tô lại không trả lời bà ta, lần đầu tiên thím ấy có tâm lý phản kháng.

Gả vào Tô gia đã năm năm, bà Tô cũng không liếc mắt nhìn thím ấy một cái, luôn nói mẹ Tô không xứng với đương gia, mắng chửi, thậm chí đánh mẹ Tô.

Trong lòng thím ấy có thẹn, không dám phản kháng, nhưng vi mẫu thì mạnh, hiện giờ con gái nằm ở trên giường, sống chết không rõ, thím ấy không thể như vậy nữa.

“Đi đâu? Quay lại ngay cho bà đây, cô muốn tạo phản đúng không? Bà Tô lại mắng.

Mẹ Tô không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đến nhà mẹ đẻ, tìm ông Tôi vay tiền, đến bệnh viện. Nhiên Nhiên bị thương thành như vậy, bà có thể nhẫn tâm mặc kệ, nhưng người làm mẹ như tôi không thể mặc kệ!” Đó là con gái thím ấy, đứa con gái duy nhất.